Chương trước
Chương sau
Lúc này Mộ Tư đột nhiên duỗi tay bắt được. Bạch Tuyết, dùng sức nhấc cô lên giường, mông cô vừa lúc đè lên phần chân cụt còn lại của anh.

“A..” Bạch Tuyết sợ hãi phát ra một tiếng thét chói tai, bắt đầu giấy giụa trong lòng anh.

Lúc này Bạch Băng đẩy cửa đi vào liền thấy tình cảnh này.

Chỉ thấy mặt Mộ Tư từ từ lạnh xuống, đôi tay đặt trên eo Bạch Tuyết nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, lộ ra phần chân bị đè ở phía dưới.

Lúc này Bạch Tuyết mới từ từ phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nên tái nhợt như tờ giấy: “Anh Mộ Tư”

Mộ Tư mặt không cảm xúc mà kéo áo tắm trên người lên, chống thân thể chật vật trở lại xe lăn. 

Bạch Tuyết muốn đi dìu anh, lại bị anh đẩy ra, xa cách mở miệng: “Cảm ơn, anh có thể tự làm.”

Anh ta nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, ấn điều khiển tự động, xe lăn lập tức lăn ra cửa.

Bạch Tuyết rơi lệ đầy mặt: “Anh Mộ Tư đừng đi, Tuyết Nhi không phải cố ý...”

Từ khi cô trở về đến nay, Mộ Tư chưa từng tháo chỉ giả xuống trước mặt cô, ngày thường thấy anh đi đường cũng không nhìn ra thiếu hụt trên chân anh.

Thế nên cô đã quên mất Mộ Tư đã mất một chân.

Nhưng tiếng khóc thút thít của Bạch Tuyết cũng không làm Mộ Tư quay đầu lại. Thấy bóng Mộ Tư biến mất ở ngoài cửa, Bạch Tuyết bụm mặt khóc rống lên.

Bạch Băng nhìn thấy tất cả, sảc mặt âm trầm xoay người đuổi theo Mộ Tư: “Cậu cố ý."

Vẻ mặt Mộ Tư không chút thay đổi, anh cam chịu mà nói: “Hiển nhiên Tuyết Nhi không chấp nhận được thiếu hụt của tôi, cô ấy sẽ tìm được một người đàn ông càng thích hợp.”

Bạch Băng cả giận nói: “Cậu đang trốn tránh trách nhiệm.” 

Mộ Tư đột nhiên khống chế xe lăn xoay người: “Bạch Băng, cậu bình tĩnh lại suy nghĩ đi, tôi là một thằng què, còn là một thằng què đã có người khác trong lòng, tôi thật sự có thể làm Tuyết Nhi hạnh phúc sao? Điều kiện của Tuyết Nhi cũng không kém, cô ấy còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội lựa chọn, vì sao một hai phải bị trói buộc với tên tàn phế như tôi?"

Bạch Băng nhìn phần chân còn lại dưới lớp áo tăm của Mộ Tư, đột nhiên trầm mặc.

Mộ Tư nói từng câu từng chữ: “Cậu là anh trai của Bạch Tuyết, cậu phải lý trí hơn cô ấy, giúp cô ấy đưa ra lựa chọn chính xác, không phải sao?”

Bạch Băng bị Mộ Tư nói á khẩu không trả lời được, khó có thể quyết định.


Ánh mắt Bạch Tuyết trước sau vẫn nhìn chăm chăm Mộ Tư, thấy anh trầm mặc không nói, cô bi thương cong cong khóe miệng: “Em biết, kỳ thật trong lòng anh vẫn luôn không quên được cô ấy, là em quá ích kỷ."

“Anh Mộ Tư, em không muốn dùng ân tình trói buộc anh, em không cần anh áy náy mới chọn ở bên em, bởi vì như vậy anh sẽ không vui, em cũng sẽ không vui.”

Mộ Tư nhìn cô gái thiện lương tốt đẹp này mà nói không nên lời, cảm thấy kế sách vừa rồi của mình thật quá đê tiện.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.