Chương trước
Chương sau
Bạch Tuyết ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ thanh tú vùi vào mái tóc đen, có vẻ càng nhỏ nhắn tinh xảo.

Lúc này váy ngủ của cô bị kéo lên trên đùi, trên cẳng chân trắng nõn mơ hồ có thể thấy được một vết sẹo. Đó là dấu vết để lại do quanh năm bị khóa sắt khoá lại.

Mộ Tư nhìn chằm chăm vết thương kia hồi lâu, tiếp theo chống người ngồi xuống trước giường, cúi người hôn lên môi Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết trong lúc ngủ mơ lập tức bừng tỉnh, thấy người đàn ông trên người là Mộ Tư thì vẻ kinh hoảng trên mặt mới rút đi, trở nên ngượng ngùng: “Anh Mộ Tư, sao anh...”

“Em không thích sao?” Mộ Tư chống người nhìn xuống nhìn cô ta từ trên cao.

Nhưng mùi hương truyền đến chóp mũi lại không phải mùi anh ta quen thuộc. Anh nhớ rõ mùi thơm dễ ngửi trên người Thịnh Hoàn Hoàn, thứ mùi làm người ta không thể kháng cự.

Nhưng anh không tìm thấy cảm giác xúc động như khi đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn trên người Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết lắc lắc đầu, ngượng ngùng nhỏ. giọng nói: “Em... Em chỉ hơi sợ, em muốn đi toilet một chuyến”

“Đi đi”

Mộ Tư nghiêng người qua nằm xuống, dùng chăn che lại cái chân không trọn vẹn của mình, ánh mắt đen tối không rõ.

Lúc này, trong lòng Mộ Tư mới thật sự quyết định.

Chỉ là chuyện này cần được Bạch Tuyết tác thành!

Qua chừng mười phút, Bạch Tuyết mới đi ra từ phòng tắm. Cô đã tắm rửa xong, trên người thơm ngào ngạt.

Thấy cô đi ra, Mộ Tư xốc chăn lên, một cái chân không lành lặn không hề báo trước mà lộ ra trước. mắt Bạch Tuyết.

Phần dưới đầu gối đã biến mất, chỗ vết thương khép kín có một vết sẹo dữ tợn vặn vẹo, giống như mấy con rết dính lại trên đó, trông xấu xí lại ghê tởm.

Bạch Tuyết lòng đầy khát khao trở thành người phụ nữ của Mộ Tư, lại quên mất sự không lành lặn ở chân anh. 

Hiện giờ cái chân đó không hề báo trước mà xâm nhập tầm mắt cô ta, làm cô không thể che giấu phản xạ đầu tiên như một người bình thường, cô hít hà một hơi, đồng thời đôi mắt trợn to.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng phản ứng bản năng của Bạch Tuyết vẫn làm Mộ Tư thất vọng.

Cô bé cả đêm làm bạn với anh sau vụ tai nạn xe năm đó, hiện giờ nhìn thấy cái chân tàn tật của anh cũng nhịn không được sợ hãi!

Nhưng năm đó anh vì tự ti nên không để Bạch Tuyết nhìn thấy vết thương của mình, sau đó cô ta lại bị Mộ Thành Chu bắt đi.


Chỉ là trải qua ảm đạm ngắn ngủi, Mộ Tư liền khôi phục bình tĩnh.

Anh di chuyển người về phía trước, lại gần Bạch Tuyết, ôn hoà mở miệng: “Tuyết Nhi, làm sao vậy?”

Bạch Tuyết theo phản xạ mà lui về phía sau.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.