Chương trước
Chương sau
Hoàn Hoàn, em nói cho anh biết, anh nên làm gì bây giờ? “Lăng Tiêu.” Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau

Lăng Tiêu, khế gọi hẳn một tiếng.

Bước chân Lăng Tiêu không tạm dừng chút nào, hắn lao thẳng đến toilet, Thịnh Hoàn Hoàn theo sát phía sau, vào khoảnh khắc hản đẩy cửa, cô duỗi tay ôm eo hắn từ phía sau: “Lăng Tiêu, chúng ta về nhà đi!”

Lăng Tiêu không nói cái gì, trực tiếp duõi tay túm cô vào WG, quay người đè cô lên ván cửa, tay siết lấy mông cô...

Hơn mười phút sau, Lăng Tiêu mới rời khỏi người cô.

Quần áo Thịnh Hoàn Hoàn hỗn độn, kiệt sức dựa vào ván cửa, thân thể mảnh khảnh lung lay sắp đổ.

Môi cô bị rách, nhưng không phải bị Lăng Tiêu cắn.

Nhìn người đàn ông không chút gợn sóng sửa sang lại quần áo trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi mình, sợ mình nhịn không được bật khóc.

Rất nhanh, tay Thịnh Hoàn Hoàn lại bị tứm chặt, cô sợ hãi mở to hai mắt muốn tránh né, Lăng Tiêu lại cưỡng chế tóm lấy cô: “Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói của hắn còn mang theo chút khàn khàn sau khi động tình.

Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhúc nhích, chỉ có thể cắn môi, nhắm hai mắt lại, tùy ý để hắn thò tay về hướng mình... 

Thẳng đến hẳn sửa sang lại váy áo cho cô, buông tay ra thì cô mới mở bừng hai mắt.

Lăng Tiêu đi đến bồn rửa tay, để nước lạnh chảy lên đôi tay thon dài mạnh mẽ của hẳn, giọng nói khôi phục lạnh nhạt: “Chỉnh trang lại một chút, tôi chờ cô ở bên ngoài.”

Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi, Thịnh Hoàn Hoàn kéo bước chân nặng nề đi tới trước bồn rửa tay, trong gương phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô.

Lớp trang điểm của cô vẫn còn nguyên, môi lại bị căn rách, có tơ máu thấm ra.

Gô lau tơ máu đi, lại tô son môi lên, sau đó sửa sang lại đầu tóc hỗn độn, trên mặt có thêm sự quyến rũ của đàn bà.

Nhìn chính mình trong gương, Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy bản thân thật đáng buồn...

Sau khi đi ra từ WC, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Lăng Tiêu đứng dưới một tán cây phong, dáng vẻ lạnh lùng cấm dục kia hoàn toàn khác với người đàn ông như dã thú vừa rồi.

“Đi thôi” Thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Lăng Tiêu bước về hướng phòng.

Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước: “Tôi muốn về  nhà.

Cô là vợ hắn, cho dù hắn không yêu cô cũng đừng sỉ nhục cô như vậy trước mặt mọi người như vậy, cô là người, cô cũng có tôn nghiêm của mình.

“Là không yêu, hay là không dám?” Lăng Tiêu bước từng bước tới gần Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhìn vào mắt tôi, trả lời tôi”

Là không yêu, hay là không dám?

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.