Thịnh Hoàn Hoàn kinh hoảng nên chậm nửa nhịp, lúc này cả bàn chỉ còn lại một vị trí, là ở giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.
Cô không có lựa chọn nào khác mà rởi khỏi vị trí bên cạnh Hàn phu nhân, căng da đầu ngồi xuống giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.
Hàn Tín và Hàn phu nhân không hiểu nổi hành động của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi dời mắt đi, giống như không hề quen biết.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả người không rét mà run.
Qua một lúc lâu, cô lặng lẽ kéo kéo vạt áo hắn, nói khế với hắn: “Vừa rồi Hàn phu nhân lôi kéo tôi nói mấy câu.”
Cho nên không phải cô muốn ngồi ở chỗ kia.
Nhưng Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ trước lời giải thích của cô.
Mộ Tư ngồi bên cạnh nhìn thấy động tác lén lút của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng nghe thấy cô mềm mại nói nhỏ, bàn tay buông ở dưới bàn không khỏi nắm chặt, ngực quặn đau.
Hiện tại rõ ràng anh đang ngồi bên cạnh cô, lại giống một người ngoài.
Vì sao cô lại vội vã giải thích với Lăng Tiêu, sợ bị hắn hiểu lầm đến vậy sao?
Thấy Lăng Tiêu không để ý tới mình, Thịnh Hoàn Hoàn lại kéo kéo vạt áo hắn.
Lần này rốt cuộc Lăng Tiêu cũng có phản ứng, hắn nhìn xuống bàn tay đang nắm vạt áo của mình, không để ý mở miệng: “Thịnh tiểu thư, xin cô lấy tay ra khỏi quần tôi.”
Ngay lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671077/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.