Chương trước
Chương sau
Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu dẫn cô đi tham dự buổi tiệc trước công chúng. Cô đi qua, ngồi xuống đối diện Lăng Tiêu, mở hộp cơm ra rồi dọn lên từng món, cuối cùng đưa đũa cho hắn.

Lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên lại nói: “Mộ Tư cũng sẽ đi.”

Thân thể Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, chậm rãi mở miệng dưới ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu: “Phải không, mấy giờ?”

Thì ra mục đích hắn dẫn cô đi ra ngoài chỉ vì thăm dò!

Lăng Tiêu không chút để ý mà trả lời: “Đến lúc. đó sẽ thông báo cho cô.”

Kế tiếp văn phòng rất im lặng. Thịnh Hoàn Hoàn không chủ động tìm đề tài như ngày thường, bởi vì Lăng Tiêu lần lượt hoài nghi và thăm dò làm cô buồn bực, hiện tại cô không có tâm tình đi lấy lòng hắn.

Nhưng bầu không khí càng ngày càng áp lực, bốn phía như hạ xuống 0 độ, làm người ta ớn lạnh.

Lăng Tiêu có vẻ ăn không ngon miệng lắm, không được mấy ngụm đã buông đũa xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt cô: “Không có gì muốn nói cả sao?”

“Không có.” Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, mọi chuyện đã được hắn an bài rõ ràng, cô còn có gì để nói?

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không rõ chính là, Lăng Tiêu và cô căn bản không phải đang nói cùng một chuyện. Hắn cả đêm chưa về, cô làm vợ mà một câu cũng không hỏi, thật là “Săn sóc hào phóng”.

Không khí càng áp lực, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không ở lại nổi nữa nên nói với hắn:

“Thiên Vũ còn chờ tôi ở nhà, tôi đi về trước.”

Vừa dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn liền gấp không chờ nổi đứng lên đi ra ngoài.

Một giây trước khi cô bước ra khỏi văn phòng, phía sau truyền đến Một tiếng “Đùng”.

Cái nắp hộp cơm bị xốc bay, lăn đến bên chân Thịnh Hoàn Hoàn, rơi xuống rồi nằm im đó. Thịnh Hoàn Hoàn cứng người lại.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đám thư ký bên ngoài đều rụt cổ lại, không dám thở mạnh.

Chỉ do dự một chút, Thịnh Hoàn Hoàn đã khom người nhặt nắp hộp cơm lên, xoay người liền thấy. một mảnh bừa bãi đầy đất.

Mà Lăng Tiêu ngồi ở đó, khuôn mặt tuấn tú âm trầm nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn như không biết nổi nóng là gì, cô nói vọng ra ngoài một tiếng, một lát sau liền có người đưa máy hút bụi, cây lau nhà và giẻ lau tới cho cô.

Cô từ chối người khác hỗ trợ mà đóng cửa lại, khom lưng lau dọn đồ ăn rơi đầy đất.


“Anh bảo tôi tham dự tiệc tối, tôi cũng chịu rồi, nhưng anh lại không vui.” Trong giọng nói của cô tăng thêm chút bất đắc dĩ: “Anh liên tục thăm dò, rốt cuộc muốn chứng minh cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu mang đầy hơi lạnh, bước từng bước tới gần hắn, ánh mắt không chút né tránh mà nhìn thẳng hắn: “Lăng Tiêu, anh không tin tưởng bản thân như vậy sao?”

Tiếp theo, cái căm tinh xảo của Thịnh Hoàn Hoàn đã bị Lăng Tiêu bóp chặt, ngũ quan anh tuấn của hắn bị một tầng sương lạnh bao trùm, lạnh lẽo đến xương: “Tôi không tin cô, khác thường vừa rồi của cô đủ để chứng minh cô không đáng tin tưởng.” 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.