Chương trước
Chương sau
Lúc này Lăng Kha mới say khướt đi ra khỏi phòng, một tay đặt trên vai Mao Tuấn, nghi hoặc nhìn bọn họ: “Hoàn Hoàn, mọi người đang nhìn cái gì vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn dời mắt đi, nhìn Lăng Kha mà khẽ cười: “Không có gì, cậu uống say rồi, tớ đưa cậu trở về.

Thịnh Hoàn Hoàn thực may mắn cảnh vừa rồi không bị Lăng Kha nhìn thấy, nếu không lấy tính cách thẳng thắn của cô ấy thì đêm nay tất cả mọi người sẽ biết cô và Lăng Tiêu bất hòa.

Trên đường trở về, cảnh Lam Nhan khoát lên tay Lăng Tiêu không cách nào phai đi trong đầu của Thịnh Hoàn Hoàn.

Xem ra truyền thông đưa tin tám phần là thật, rất có khả năng Lăng Tiêu chính là ông lớn sau lưng Lam Nhan.

Cuối cùng Lăng Tiêu có hất tay Lam Nhan ra không hay tùy ý để cô ta kéo?

Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì, vì sao Lăng Tiêu lại nâng đỡ cô ta?

Trên đường đi, đầu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn lung tung rối loạn, sau khi đưa Lăng Kha về nhà, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp trở về. 

Lăng Tiêu không trở về làm Lăng Thiên Vũ hơi cáu kỉnh, đáng thương mà nhìn cô, dáng vẻ như con cún con muốn được cô dỗ dành.

Lòng Thịnh Hoàn Hoàn mềm nhữn cả ra, bế cậu nhóc dáng người nho nhỏ lên, nhịn không được hôn lên khuôn mặt trắng nõn kia, cậu nhóc lập tức hết cáu.

Cả đêm hôm đó Lăng Tiêu không về nhà, khi Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thì ổ chăn bên cạnh vẫn lạnh lão.

Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu không về nhà từ khi kết hôn tới nay, còn nguyên nhân? Thịnh Hoàn Hoàn không cho mình nghĩ nhiều.

Lúc ăn cơm sáng, Lý Hưng Hoài gọi điện thoại đến, nói sáng sớm Vu Quang đã gọi điện thoại tới xin lỗi ông, còn nói sẽ bồi thường tổn thất của đoàn xe trong vòng 3 ngày.

Thịnh Hoàn Hoàn biết là Lăng Tiêu ra tay.

Giữa trưa, Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, nói cho hắn lát nữa cô sẽ đưa cơm đến công ty, Lăng Tiêu cũng không từ chối.

Khi cô đến tập đoàn Lăng thị, Lăng Tiêu còn đang xử lý công việc trước máy tính, tây trang đen sang quý tròng lên người hắn làm tăng thêm vài  phần cấm dục lạnh lẽo và vững vàng. Hình như hẳn rất bận.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy trên ngón áp út của hẳn còn đeo nhẫn cưới của họ thì trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm hẳn đi.

Tối hôm qua hẳn ngủ lại bên ngoài hẳn không có liên quan gì đến Lam Nhan.

Nhưng nghĩ đến hình ảnh tối qua hẳn làm như không thấy cô mà dẫn Lam Nhan rời đi, trong cổ họng như nghẹn một quả trứng, không đau không ngứa, lại rất khó chịu.

Rốt cuộc cô là cái gì với hẳn?

Thịnh Hoàn Hoàn buông hộp cơm, đi qua bàn làm việc của Lăng Tiêu, bên tay phải hẳn có đặt một phần tư liệu, cô bị bốn chữ “tập đoàn Hàn Tín” trên đó hấp dẫn.

Lúc này Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thâm thúy trên ngũ quan như dao gọt cực kỳ sắc bén: “Cô đang nhìn cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ chỉ tư liệu mà hỏi hẳn: “Anh muốn hợp tác với tập đoàn Hàn Tín?”

Lăng Tiêu hơi nhướng mày kiếm lên: “Thế nào, quen biết?”

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn thành thật trả lời: “Trước kia từng đi cùng Mộ Tư đến Hàn Quốc”

Cô quen biết vợ chồng Hàn Tín là bởi vì đi đến Hàn Quốc bàn chuyện làm ăn với Mộ Tư, cho nên mới kết bạn với họ.

“Phải không?” Vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn vô cảm, hắn đứng lên đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, dùng giọng điệu không cần thương lượng thông báo cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Ngày mai vợ chồng Hàn Tín sẽ đến Hải Thành, đêm mai có liên hoan, cô đi cùng tôi. “Được.” Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.