Chương trước
Chương sau
“Vô tội? Sao anh biết Trần Do Mỹ vô tội?” Lúc này Nam Tâm đột nhiên cười lạnh, khóe mắt còn dính nước mắt, trông thật bi thương: “Cố Nam Thành, xem ra anh thật sự trúng độc của Trần Do Mỹ, cả Bắc Thành cũng biết thứ đàn bà làm ra vẻ đó là người như thế nào, mà anh lại bị năm mũi dắt đi.”

“Tôi mới là vợ anh, tôi nói câu nào anh cũng không tin, lại tin một người phụ nữ bụng dạ khó lường, từng có tiền án muốn tiếp cận quyến rũ anh, còn có gì để nói nữa? Từ hôm nay trở đi, anh dọn ra khỏi phòng ngủ của tôi đi”

“Cô muốn ở riêng với tôi?” Đồng tử của Cố Nam Thành co rụt lại, dán mắt nhìn chằm chăm vào Nam Tâm.

Chỉ thấy cô gái trước mặt đầu tóc bù xù, đôi mắt sưng vù, đáy mắt đen nhánh, làn da ảm đạm hơi chảy xệ, khuôn mặt như vậy đột nhiên làm gã cảm thấy thật phiền chán: “Đây là do cô tự nói.”

Vừa dứt lời Cố Nam Thành đã nổi giận đùng đùng phất tay bỏ đi.

Nhìn Cố Nam Thành xuống lầu, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha không hẹn mà cùng đứng lên.

Lần này rốt cuộc Cố Nam Thành cũng phát hiện các cô, nhưng bước chân không hề tạm dừng, không chào lấy một tiếng đã đen mặt rời đi. 

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nhìn nhau, tiếp theo lập tức chạy lên lầu.

Sau khi vào phòng thì thấy Nam Tầm sa sút ngồi trên mép giường, tùy ý để nước mắt chảy dài xuống mặt.

Quen biết Nam Tâm nhiều năm, đây là lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nhìn thấy cô ấy khóc, cũng là lần đầu tiên thấy cô chật vật như thế.

Giờ phút này Nam Tầm trông rất tiều tụy, sắc mặt cũng không tốt.

Trên thực tế, từ đêm nhận được ảnh chụp thì cô ấy luôn không thể đi vào giấc ngủ, thường xuyên đến hừng đông mới chợp mắt, ngủ một lát lại bừng tỉnh từ cơn ác mộng Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ trần trưồng quấn lấy nhau.

Tối hôm qua uống đến nửa đêm, mới nặng nề ngủ say được một giấc.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy cả phòng dơ bẩn lộn xộn thì buông Lăng Thiên Vũ xuống rồi đi dọn dẹp, Lăng Kha cũng vội đi theo hỗ trợ.


Hai người dọn dẹp phòng ngủ xong thì ngồi xuống bên cạnh Nam Tầm.

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Tối hôm qua có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Nam Tầm khàn khàn nói: “Tối hôm qua chị đẩy Trần Do Mỹ xuống từ cầu thang, đúng lúc Cố Nam Thành nhìn thấy, khẩn trương ôm cô ta đi bệnh viện, suốt cả tối cũng chưa trở về.”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.