Chương trước
Chương sau
 

“Nói tới nói lui anh vẫn không tin tôi, trong lòng anh, tôi thật sự ác độc như vậy sao?”

Nam Tâm mang đầy mờ mịt, cô không muốn khóc, lại không kiềm được để nước mắt rơi: “Anh biết tối hôm qua Trần Do Mỹ nói gì với tôi không? Cô ta nói đêm đó cô ta đã lên giường với anh, các người làm ba lần, anh còn bảo cô ta gọi mình là chồng, nói tôi lên giường không bằng cô ta...”

“Nói bậy”” Cố Nam Thành tức sùi bọt mép mà cắt ngang lời cô nói: “Tôi và Trần Do Mỹ là trong sạch, sao cô có thể nói ra lời này, Nam Tầm, hiện tại cô thật sự không thể nói lý.”

Giọng Nam Tâm khàn khàn, cô liên tục gật đầu: “Đúng, tôi không nói lý, hiện tại tôi nói cái gì anh cũng không tin, bởi vì anh đã bị Trần Do Mỹ chuốc bùa mê thuốc lú rồi.”

“Cố Nam Thành, lúc Thịnh gia xảy ra chuyện, tôi xin anh ra tay giúp Hoàn Hoàn, anh nói công ty đang gặp khó khăn, hiện tại bận tối mày tối mặt, căn bản không có sức lực đâu đi lo chuyện của Thịnh gia.”

“Tôi tin tưởng anh, nhưng anh thì sao? Đảo mắt anh đã chung chạ với Trần Do Mỹ, anh không biết cha con Trần Văn Hưng thế nào sao? Con gái của Trần gia là thứ tốt lành gì?”

“Nam Tâm” Trong mắt Cố Nam Thành đầy vẻ hung ác, quanh năm đứng ở địa vị cao làm khí thế của gã rất khủng bố: “Chuyện của Thịnh gia là do cha con Trần Văn Hưng làm, không liên quan đến Trần Do Mỹ, cô không thể vì Thịnh Hoàn Hoàn mà trút giận lên đầu Trần Do Mỹ, cô ấy khác với cha mẹ mình”

“Khác? Khác thế nào?” Nam Tâm không quan tâm mà rống giận: “Trần Văn Hưng bị bắt, Trần gia lập tức suy sụp, cho nên hiện tại Trần Do Mỹ mới tìm mọi cách bám vào anh không buông, anh cho rằng cô ta thật sự yêu anh sao, anh là tên ngốc.”

“Nam Tầm, cô biết chênh lệch giữa mình và Trần Do Mỹ ở đâu không?” Lần này Cố Nam Thành trở nên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm Nam Tâm sợ hãi: “Tối hôm qua trước khi Trần Do Mỹ ngất xỉu, còn bắt lấy tay tôi nói cô không cố ý, xin tôi đừng trách cô, mà cô thì sao?”

“Cứ luôn trốn tránh trách nhiệm, còn hao hết tâm tư bôi xấu cô ấy, đây là chênh lệch giữa cô và cô ấy”

Dừng một chút, Cố Nam Thành lại nói tiếp: “Còn nữa, cô cho rằng mình và Thịnh Hoàn Hoàn là thứ tốt lành gì? Một người ghen tuông bậy bạ ác độc đẩy người khác xuống lầu, một người vì trả thù, tìm người phế đi Trần Vân Phàm thì thôi, còn muốn huỷ hoại Trần Do Mỹ vô tội, đều là phụ nữ, cô không cảm thấy thủ đoạn của các người quá bỉ ổi sao?”

Đêm đó nếu không phải gã trùng hợp gặp được thì Trần Do Mỹ đã bị mấy người đàn ông diện mạo xấu xí ghê tởm chà đạp. 

Nghĩ đến đêm đó Trần Do Mỹ cứng rằn chống chọi vết thương, thà chết cũng không cúi đầu, trong lòng Cố Nam Thành không khỏi rung động.

Rõ ràng là một cô gái mảnh mai, lại dũng cảm cứng cỏi như thế, rõ ràng vết thương đầy người, lại không chịu thỏa hiệp, thà chết cũng muốn giữ được trong sạch của mình.

Đặc biệt là sau đó, những lời Trần Do Mỹ nói càng làm cho gã thương tiếc không thôi.

Nhưng Trần Do Mỹ không thể tự xử lý vết thương sau lưng, cho nên gã mới đi theo vào, nhưng gã thật sự không xảy ra chuyện gì với cô ta cả.

Sau đó gã cũng nhờ nhân viên phục vụ đến giúp cô ta xử lý vết thương sau lưng.

Nhưng vì bị người ta chụp mấy tấm ảnh mà Nam Tầm cứ càn quấy đến bây giờ, luôn năm chặt việc này không bỏ, cả ngày mặt nặng mày nhẹ, làm gã ngày đêm không được an bình.

Rõ ràng trước kia cô không phải như thế, vì sao  sinh con xong lại trở nên không nói lý như vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.