Chương trước
Chương sau
Hứa Oánh Oánh đi theo cô vẻ mặt tức giận: "Lam Tiếu thật sự quá đáng, vì vuốt mông ngựa cho Triệu Giai Ca mà cái gì cũng nói ra được.”

Trần Do Mỹ hít sâu một hơi: "Tức cái gì, sẽ có lúc tới lượt bọn họ thôi.”

Đợi thêm vài ngày nữa, chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, ba có thể nuốt hết cổ phần của Thịnh gia, trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn Thịnh Thế.

Đến lúc đó Thịnh Hoàn Hoàn sẽ bị kéo xuống, bằng mỹ mạo và tài học của cô, nhất định có thể một bước lên mây, trở thành tân đệ nhất danh viện của Hải Thành.

Triệu Giai Ca không phải gia thế tốt hơn cô ta sao, đến lúc đó xem cô ta lấy cái gì kiêu ngạo.

Những người cười nhạo cô ta, cô ta chắc chắn sẽ hoàn trả gấp mười gấp trăm lần.

Giờ phút này, các vị phu nhân đã không hẹn mà cùng tụ tập ở bên cạnh mấy vị lão thái thái, các cô gái xinh đẹp cũng bị mẹ của mình gọi qua.

Đêm nay tất cả phụ nữ ở đây đều là hào môn thế gia, bọn họ có sự kiêu ngạo của riêng mình, cho dù có thích ai cũng không chủ động tiến lên bắt chuyện.

Bởi vì như vậy có vẻ hơi lỗ mãng, sẽ bị người ta chê cười, Trần Do Mỹ chính là ví dụ tốt nhất.

Điều các cô có thể làm chính là biểu hiện thật tốt, đem tri thức lễ độ, trí tuệ ưu nhã của mình trong thời gian ngắn nhất bày ra, giành được cảm tình của các vị phu nhân.

Giờ phút này, Lăng lão thái thái và cậu nhóc kia chính là con đường tắt để tiếp cận Lăng Tiêu.

Nhưng rất nhanh các cô liền phát hiện, tiểu gia hỏa này giống với Lăng Tiêu đều rất khó gãn, dỗ thế nào cũng vô dụng, đến nhìn cậu bé cũng không thèm nhìn một cái.

Lam Tiếu tự cho là thông minh, lấy điểm tâm ngọt đi dỗ cậu, kết quả cậu bé thấy mình bị làm phiền trực tiếp cầm lấy bánh ngọt trong tay úp lên mặt cô ta.

Lúc này nhìn Lam Tiếu rất chật vật, cô ta xấu hổ thiếu chút nữa khóc nấc lên.

Lăng lão thái thái vội vàng xin lỗi Lam Tiếu, phân phó người hầu mang cô đi rửa mặt chải đầu.

Trần Do Mỹ trở lại bên cạnh Trần phu nhân, thấy có người còn thảm hơn mình, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Dỗ thế nào Lăng Thiên Vũ cũng không chịu, điều này làm cho các danh viện rất nổi giận.

Nhìn tiểu tử không khóc không nháo, không nói không cười, trong lòng mọi người âm thầm nghĩ: thăng nhóc này không phải là người câm chứ?

Bên này, đám người đàn ông tụ cùng một chỗ, một bên uống rượu hàn huyền, một bên đánh giá các vị danh viện.

Lăng Tiêu một mình ngồi ở phía sau, giống như bị mọi người cô lập, không hòa nhập được với bầu không khí ở đây.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên khỏi cây đàn dương cầm, cũng đi về phía mấy vị lão thái thái.

Lúc này có người chú ý tới cô: "Thịnh Hoàn Hoàn, sao cô ấy cũng tới đây?”

Ba chữ Thịnh Hoàn Hoàn này, khiến ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dời về phía cô.


Lam Tiếu vừa thay xong quần áo quay lại, nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn khinh bỉ nói: "Vừa mới bị Mộ Tư bỏ rơi, cô còn có mặt mũi tới tham gia trận yến hội này sao?"

Triệu Giai Ca nhăn mặt ra hiệu cho Lam Tiếu đừng nói lung tung.

Lúc này không biết là vị thế gia công tử nào đứng bên cạnh cảm thán. Không hổ là đệ nhất danh viện Hải Thành, vừa ra sân liền đàn áp tất cả mọi người.

Sau đó trong đám người truyền đến tiếng cười châm biếm của Trần Vân Phàm: "Đẹp thì đẹp, đáng tiếc là đôi giày rách bị người ta mang nát mà thôi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.