Chương trước
Chương sau
Đoàn người Dạ Oanh đi rồi, đại sảnh một mảnh ồn ào, mọi người đối với thân phận Lăng Tiêu cực kỳ tò mò, dù sao cũng là người đàn ông Dạ Oanh tự mình tới nghênh đón.

Nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, Cố Bắc Thành cau mày.

Lăng Tiêu, một cái tên mà thương giới của Hải Thành mỗi khi nhắc tới phải biến sắc, thủ đoạn hẳn âm độc, anh trai của Cố Bắc Thành là Cố Nam Thành, từng ở trên tay hắn nếm qua không ít vị đắng.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết Cố Bắc Thành đang suy nghĩ gì, nên kéo anh ta đi theo.

Rất nhanh có người nhận ra cô và Cố Bắc Thành, cảm thán nói: "Hôm nay thật sự là vận cứt chó, liên tiếp nhìn thấy đệ nhất mỹ nam Mộ Tư của Hải Thành chúng ta, người phụ nữ Dạ Oanh của đại ca, hiện tại lại nhìn thấy đệ nhất danh viện Thịnh Hoàn Hoàn, còn có công tử ăn chơi trác táng Cố Bắc Thành..."

Mộ Tư, anh ta cũng ở đây?

Nghe được tên Mộ Tư, Cố Bắc Thành không khỏi nghiêng mặt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy cô nhìn thẳng, trên khuôn mặt tinh xảo hơi lạnh không có chút gợn Sóng.

Nhưng mà hai tay đang nắm chặt lại bán đứng cô. Cái tên Mộ Tư này, trước kia mỗi lần nhắc tới khóe' miệng cô đều không tự nở nụ cười, hiện giờ mỗi lần nhắc tới đều cảm thấy tim như dao cắt.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nghe nhất chính là cái tên này!

Thang máy có thể chứa được hai mươi người lớn, Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành chen vào sau người bảo vệ cuối cùng.

Ánh mắt mọi người đồng thời rơi vào trên người hai người bọn họ.

Dạ Oanh cũng rất kinh ngạc, rất ít người còn dám chen chúc cùng một thang máy với bọn họ.

Thịnh Hoàn Hoàn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô dựa vào Dạ Oanh, vệ sĩ phát hiện ý đồ của cô, lập tức chẳn trước mặt cô, vẻ mặt cảnh cáo nhìn cô.

Đường đường là đệ nhất danh viện Hải Thành, tình cảnh này Thịnh Hoàn Hoàn thấy nhiều, cô cười cười, nhìn Dạ Oanh phía sau bảo tiêu nói, "Dạ tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?"

Vốn cậu bé đang buồn bực ghé vào bả vai Lăng Tiêu, nghe được thanh âm Thịnh Hoàn Hoàn, nhất thời vươn người, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía cô.

Nhận thấy được sự thay đổi của con trai, Lăng Tiêu không khỏi nhíu nhíu mày.

Dạ Oanh đánh giá Thịnh Hoàn Hoàn vài giây, sau đó gật đầu, tiếp theo không nóng không lạnh hỏi: "Thịnh tiểu thư đây là tới tìm Kỳ ca?”

Cô ấy biết?

Thịnh Hoàn Hoàn có chút kinh ngạc.

Dạ Oanh nhìn vẻ mặt cô lười biếng cười nói, "Chuyện

Thịnh gia, tôi có nghe nói, chuyện này Kỳ ca không giúp được cô.”

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn căng thẳng, "Vì sao?

Tâm tình Dạ Oanh tựa hồ không tệ, thản nhiên nói: "Từ ba ngày trước, Trần Văn Hưng đã tới gặp Kỳ ca, cho nên chuyện Thịnh gia Kỳ ca sẽ không ra mặt.”


Cho nên con đường báo cảnh sát này, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thang máy mở ra, Dạ Oanh cuối cùng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: "Thịnh tiểu thư, chuyện anh Kỳ quyết định sẽ không thay đổi, lại càng không gặp cô, cô nên tìm người khác giúp cô đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt bắt được trọng điểm: "Kính xin Dạ tiểu thư chỉ điểm, sau đó tất có thù lao.”

Ánh mắt Dạ Oanh liếc qua gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu, mới xinh đẹp cười nói, "Xin lỗi, chuyện nhà cô tôi bất lực.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.