Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên hình dung người đàn ông trước mắt này như thế nào, anh ta có khuôn mặt có thể làm cho phụ nữ mê đảm, mày kiếm mắt tinh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mê người, tựa như tác phẩm nghệ thuật mà Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc ra.

Làm cho người ta không thể bỏ qua chính là khí chất bẩm sinh trên người anh ta, lần đầu tiên nhìn thấy làm cho. người ta cảm giác cao quý.

Đó là một loại khí tràng trên người vương giả tay cầm đại quyền mới nên có, vừa nhìn cũng không phải là một nhân vật đơn giản.

Người đàn ông tựa hồ đối với ánh mắt của cô có chút phản cảm, lông mày kiếm dày đặc khẽ nhíu lại, đêm khuôn mặt tuấn tú không thể bắt bẻ xoay qua, một thân lãnh đạm xa cách.

Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện mình thất thố, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.

Kỳ thật cô cũng chỉ là nhất thời kinh ngạc mà thôi, đây chỉ là một loại bản năng thị giác khi nhìn thấy trai đẹp.

Không biết có phải bởi vì khí thế trên người đàn ông này quá lớn hay không, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác thang máy. rộng rãi đột nhiên trở nên rất nhỏ hẹp.

Trong không khí truyền đến một cỗ cảm giác áp bách, khiến cô bất giác nhích lại gần Cố Bäc Thành, kéo dài khoảng cách với người đàn ông.

Cố Bäc Thành dường như rất đề phòng người đàn ông này, cố ý che Thịnh Hoàn Hoàn ở phía sau mình.

Giống như đang sợ hãi, sở hữu của mình bị người đàn ông khác nhớ thương.

Động tác nhỏ của Cố Bắc Thành khiến đáy mắt lạnh như băng của hẳn hiện ra vẻ châm biếm, khinh thường.

Thú vị chính là, cậu bé sữa nhỏ đáng yêu đứng ở bên chân người đàn ông kia, luôn vụng trộm nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, sau khi bị cô bắt được, mặt cậu đỏ tới mang tai, bộ. dáng kia thật sự rất đáng yêu.

Nhưng giờ phút này tâm tình cô nặng nề, thật sự không có tâm tư đi trêu chọc cậu bé.

Thang máy tới tầng 38 lại mở ra, Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành đi ra ngoài trước.

Nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt cậu bé ảm đạm xuống, nhưng sau một khắc, thân thể nho nhỏ của cậu đã bị ôm lên, đi theo ra thang máy.

Mắt cậu bé lập tức sáng lên, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, hai mắt cũng không dám chớp một cái.

Người đàn ông quan sát vẻ mặt của con trai, đáy mắt có vài phần kinh ngạc, hắn chưa từng thấy tiểu tử này đối với "đồ vật" sinh ra hứng thú nồng đậm như vậy.

Xuyên qua đại sảnh, Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành đi về phía lễ tân, bọn họ cần biết vị trí cụ thể của Vân Kỳ.

Mà khi vừa nhìn thấy bọn họ đi vào, có một ông già và một người phụ nữ đang đứng sẵn đợi ở phía trước tươi cười chào hỏi.

Ở phía sau người phụ nữ là mười mấy bảo tiêu cao lớn, một đội người đứng xếp hàng thẳng tắp.

Người phụ nữ vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều bị hấp dẫn, mà Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra người phụ nữ đó là Dạ Oanh, cô lập tức kéo Cố Bắc Thành lại: "Người phụ nữ của Vân Kỳ đã xuất hiện, lát nữa chúng ta. sẽ đi theo cô ấy.”

Dạ Oanh là người phụ nữ của Vân Kỳ, Thịnh Hoàn Hoàn từng may mắn gặp qua cô một lần, cô xinh đẹp yêu diễm, tựa như hồ ly tinh chuyển thế, thật sự là làm cho người ta gặp qua khó quên.

Nghe đồn người phụ nữ này thủ đoạn cực kỳ tàn nhãn, thay Vân Kỳ quản lý các nơi, mỹ mạo hơn người, lại ít có người dám ở trên địa bàn của cô gây sự.


Ánh mắt mọi người bất giác từ trên mặt Dạ Oanh xinh đẹp chuyển qua trên người vị "Lăng gia" này.

Người đàn ông đè khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé xuống, ôm cậu bé nhìn không chớp mắt đi về phía trước, không để ý tới mình ở đại sảnh gây ra bao nhiêu lời bàn tán.

Dạ Oanh mang theo một đám vệ sĩ theo sát phía sau, thái độ cực kỳ cung kính.

Tên Vân Kỳ ở Hải Thành có uy vọng như vậy, cũng chỉ có thể khiêm tốn tự xưng một tiếng "Kỳ ca", vừa rồi Dạ Oanh cư nhiên gọi hắn là Lăng gia.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.