Chương trước
Chương sau
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ sau lưng Đường Nguyên Minh rồi đứng bên cạnh anh, gương mặt nhỏ tái nhợt tràn đầy kiên quyết: “Những lời vừa rồi của anh ấy chính là lời tôi muốn nói."

Cho nên cô cũng đang trách hắn?

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, qua thật lâu hắn mới nói: “Nếu đây là đáp án của em thì tôi đã hiểu."

Vừa dứt lời, Lăng Tiêu đã lạnh lùng đi ngang qua người Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn.

Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, sau đó khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên, nụ cười này rất nhạt, lại rất đắng chát.

"Đi thôi, anh đưa em về." Lăng Tiêu đi chưa được bao lâu thì Đường Nguyên Minh đã nói với Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn mỏi mệt đáp: “Em có lái xe tới."

Đường Nguyên Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa mà đi thẳng một mạch đến trước xe xe cô, khi cô mở khóa thì anh đã mở cửa xe leo lên ghế lái.

Đường Nguyên Minh lại nói: “Anh đưa em về."

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, nhưng cuối cùng vẫn leo lên ghế lái phụ.

Mộ Tư đứng xa xa nhìn họ rồi nói với trợ lý sau lưng: “Đuổi theo họ."

Vừa rồi anh ta thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng nên có chút lo lắng.

Mộ Tư đi theo Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn vốn là muốn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn an toàn trở lại Thịnh gia, kết quả không ngờ Đường Nguyên Minh căn bản không lái xe về Thịnh gia mà lại đổi hướng giữa chừng.

Mộ Tư lập tức bảo trợ lý quay đầu theo sau, cũng căn dặn: “Đừng đến quá gần, sẽ bị Đường Nguyên Minh phát hiện."

Đường Nguyên Minh đã nhập ngũ mười năm nên khả năng quan sát đặc biệt nhạy bén.

Cuối cùng Đường Nguyên Minh lái xe của Thịnh Hoàn Hoàn đi vào hầm để xe chung cư của mình.

Mộ Tư dựa vào khuôn mặt Ngũ Thiếu của Hải Thành mà thành công được bảo vệ cho qua.

Mới đi vào anh ta đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đang hôn mê đi xuống xe.

Trợ lý nặng nề nói: “Mộ tổng, chuyện này không đúng, Thịnh tiểu thư không uống rượu cũng không bị thương, vì sao lại không có phản ứng?"

Tay cô đã rũ xuống, rõ ràng là ngất xỉu rồi.

Rốt cuộc Đường Nguyên Minh muốn làm gì Hoàn Hoàn?

"Mộ tổng, có muốn tôi đi lên cản anh ta lại không?"



"Nhanh đi." Mộ Tư quả quyết nói.

Trợ lý lập tức xuống xe xông lên: “Anh muốn làm gì, để người xuống cho tôi."

Trợ lý nổi giận gầm lên một tiếng rồi cản trước mặt Đường Nguyên Minh.

Đường Nguyên Minh nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ trước mặt, sau đó quay đầu lại nhìn về phía xe của Mộ Tư, chân dài lập tức nhấc lên rồi hung tợn đạp một cái vào bụng trợ lý.

Cú đá này cực kỳ mạnh, đã đá trợ lý bay ra ngoài rồi “Đùng" một tiếng ngã xuống đất cách xa ba, bốn mét.

Trợ lý đau khổ ôm bụng, cảm giác như dạ dày rách toạc.

Đường Nguyên Minh trực tiếp ngó lơ anh ta rồi ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chân tiến vào thang máy, đó là thang máy dành riêng cho tầng cao nhất, không có mật khẩu hay vân tay của Đường Nguyên Minh thì không dùng được.

Lúc này Mộ Tư căm hận mà đấm một cái lên đôi chân không còn tri giác của mình, sau đó cầm điện thoại lên bấm số.

Thang máy đi thẳng tới tầng cao nhất, vừa mở cửa ra liền có một đám người xông tới.

Đường Nguyên Minh đặt Thịnh Hoàn Hoàn lên giường bệnh di động, ánh mắt dời khỏi gương mặt tinh xảo của cô, cuối cùng rơi vào phần bụng bằng phẳng đó, anh lạnh lẽo nói: “Mau làm kiểm tra cho cô ấy, nếu tất cả bình thường thì lập tức tiêm thuốc tê làm giải phẫu."

Anh không muốn giữ lại đứa nhỏ trong bụng cô thêm giây phút nào nữa.

Trong phòng khách to lớn có mấy thiết bị, Thịnh Hoàn Hoàn đang hôn mê được một đám nữ bác sĩ và y tá kiểm tra.

Mà Đường Nguyên Minh dặn dò xong lại tiến vào thang máy.

Khi thang máy mở ra lần nữa, Đường Nguyên Minh trông thấy Mộ Tư ngồi trên xe lăn và cảnh sát đang xông về hướng họ.

Cảnh sát đưa giấy tờ ra cho Đường Nguyên Minh xem rồi yêu cầu lên lầu điều tra.

Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Điều tra? Lệnh khám xét đâu?"

Cảnh sát nghiêm túc nói: “Mộ tổng tận mắt nhìn thấy anh ôm một người phụ nữ đã hôn mê lên lầu, chúng tôi hoài nghi anh có mục đích bất chính, vì an nguy của cô gái đó, cảnh sát chúng tôi có quyền lên lầu điều tra."

"Người phụ nữ của tôi ngủ quên, tôi ôm cô ấy lên nghỉ ngơi mà thôi."

Đường Nguyên Minh sắc bén nhìn cảnh sát trước mặt: “Có lẽ anh không biết tôi, muốn xét nhà của tôi thì đi lấy giấy khám xét từ cục trưởng của các người, nếu không không ai được đi lên."

Cảnh sát thấy Đường Nguyên Minh có khí thế bất phàm, ăn nói ngông cuồng như vậy thì suy đoán thân phận của anh không đơn giản, hơn nữa trong tay anh ta thật sự không có giấy khám xét nên nhất thời tiến thối lưỡng nan.

Lúc này Mộ Tư nói: “Lên lầu điều tra đi, cấp trên trách tội xuống thì tính hết lên đầu tôi."



Có câu nói này của Mộ Tư, cảnh sát lập tức nháy mắt ra hiệu với đám đồng nghiệp, muốn xông lên trước đè Đường Nguyên Minh lại.

Ai ngờ anh ta quay người lại còn chưa kịp ra tay thì đã bị Đường Nguyên Minh đánh ngã.

Không đến mười giây, mấy cảnh sát đều bị đánh gục.

Đường Nguyên Minh còn giật súng của một cảnh sát rồi chỉa nòng súng lạnh như băng vào đầu Mộ Tư, khinh thường liếm liếm khóe miệng: “Mộ tổng thật là rảnh rỗi quá!"

Hai tay Mộ Tư siết chặt xe lăn dưới người, mặt không cảm xúc mở miệng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì Hoàn Hoàn?"

Đường Nguyên Minh càng không để Mộ Tư gặp mặt thì anh ta càng lo lắng cho tình trạng của Thịnh Hoàn Hoàn.

Đường Nguyên Minh thu súng lại rồi thuần thục thưởng thức trong tay: “Mấy ngày nay Hoàn Hoàn không được nghỉ ngơi tốt, tôi chỉ muốn để cô ấy ngủ ngon một giấc. Tôi sẽ không làm gì cô ấy, cho nên Mộ tổng khỏi phải lo lắng, đi về nhà đi, Bạch Tuyết của anh đang ở nhà chờ anh trở về kìa."

Câu nói này của Đường Nguyên Minh đâm trúng chỗ đau của Mộ Tư, anh ta nhìn mấy cảnh sát nằm trên mặt đất đau đớn ôm người bên cạnh mà giọng dịu lại một chút: “Để tôi đi lên nhìn Hoàn Hoàn một cái."

"Anh sẽ làm ồn cô ấy nghỉ ngơi."

Đường Nguyên Minh nhướn mày, chỉa súng vh cảnh sát trên mặt đất: “Mộ tổng không về thì chỉ sợ chuyện này không thể kết thúc, ngày mai Hoàn Hoàn tỉnh lại biết anh theo dõi mình thì anh cảm thấy cô ấy sẽ nghĩ thế nào?"

Lúc này vẻ ôn hòa trên mặt Mộ Tư đều biến mất: “Nếu anh dám động vào cô ấy thì tôi sẽ giết anh."

Đường Nguyên Minh nhếch khóe miệng cười nhẹ rồi nhét súng vào túi của cảnh sát, đứng dậy nói với Mộ Tư: “Tôi nói được thì làm được."

Vừa dứt lời, Đường Nguyên Minh lại bước vào thang máy.

Sau khi tiến vào thang máy, sắc mặt Đường Nguyên Minh lập tức trầm xuống, anh hứa với Mộ Tư không động vào Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng không hứa không làm gì đứa nhỏ trong bụng cô.

Mà Mộ Tư căn bản không biết Thịnh Hoàn Hoàn đã mang thai, anh ta bảo Đường Nguyên Minh không động vào cô cũng chỉ là chuyện nam nữ.

Mộ Tư ngồi bên ngoài thang máy thật lâu, mãi đến khi người của anh ta đến đưa trợ lý và cảnh sát bị thương lên xe cứu thương.

Mà Mộ Tư cũng không có chấp nhất đi lên nữa, anh ta tin Đường Nguyên Minh sẽ không ép buộc Thịnh Hoàn Hoàn, họ có tình cảm thanh mai trúc mã, dù không chiếm được thì anh cũng không muốn trở thành kẻ thù của cô.

Cho nên Mộ Tư nghĩ rằng Đường Nguyên Minh sẽ giữ lời hứa.

Sau khi Đường Nguyên Minh đi lên từ dưới lầu, bác sĩ còn đang làm kiểm tra cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Đường Nguyên Minh ngồi xuống một bên, lúc này bác sĩ đang siêu âm cho Thịnh Hoàn Hoàn, trên máy vi tính hiện ra hình dạng phôi thai trong bụng cô.

Chỉ là một cái bóng đen nho nhỏ, hình dạng hơi giống quả cà.

Đường Nguyên Minh bất giác lấy điếu thuốc ra đặt lên trên môi, lúc muốn châm lửa thì đột nhiên nghĩ đến cái gì nên lại dừng lại rồi cất điếu thuốc vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.