Chương trước
Chương sau
An Na thất bại bước xuống xe thi đấu, nhìn đám người đang điên cuồng hò hét vì Thịnh Hoàn Hoàn xung quanh thì trong đầu trống rỗng, tay chân đang phát run.

Cô ta thua, cô ta lại thua Thịnh Hoàn Hoàn.

Cô ta là nhất tỷ trên đường đua quốc tế mà lại thua một người mới của Hoa Hạ, một người mới còn chưa từng bước ra khỏi lãnh thổ nước nhà.

Về sau cô ta còn mặt mũi nào mà đáp lại xưng hô nhất tỷ này?

Lúc này một bàn tay trắng nõn đã duỗi về hướng cô ta: “Mặc dù chuyện của Kim Thần làm tôi rất phẫn nộ với cô, nhưng trên đường đua thì cô là đối thủ đáng tôn kính."

Thực lực của An Na thật sự rất mạnh, nếu không Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không tiến hành chiêu áp chế này.

Phía sau một đối thủ mạnh không biết có bao nhiêu cố gắng và mồ hôi, đáng để người ta tôn kính.

An Na nhìn gương mặt rực sáng của Thịnh Hoàn Hoàn, chuyện xảy ra trong mấy ngày nay hiện lên trong đầu rồi đột nhiên lại tiêu tan: “Khó trách cô lọt được vào mắt anh ấy, Thịnh Hoàn Hoàn, tôi tâm phục khẩu phục thua cô."

Thịnh Hoàn Hoàn không rõ An Na đang nói đến ai, cô đầu tiên là nghĩ đến Kim Thần: “An Na tiểu thư, trước lúc này tôi và Kim Thần còn chưa được tính là bạn bè bình thường."

"Kim Thần?" An Na khịt mũi coi thường: “Thịnh tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, người mà tôi nói là Lăng Tiêu, tôi nghĩ anh ấy là người đàn ông duy nhất có thể không nương tình từ chối tôi trên thế giới này."

"Nói thật, trước đó trong lòng tôi rất không cam lòng, nhưng hiện tại tôi đã buông xuống." An Na cười cười với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô thật sự đáng để anh ấy thích."

Nói xong, An Na đặt cái mũ lên đầu xe rồi tiêu sái phất phất tay với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi phải đi, ở lại nơi này sẽ bị người của Hải Thành chế giễu, tiền sửa chữa hai chiếc xe thì cô kiếm Kim Thần mà đòi, chờ mong gặp cô trên đường đua quốc tế."

Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy An Na cũng không quá đáng ghét.

"Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn..."

Người xung quanh đều đang reo hò gọi tên Thịnh Hoàn Hoàn, Lý Hưng Hoài và Cao Dương kích động đỏ cả vành mắt, nếu cô có thể đại diện cho Hoa Hạ đi tham gia cuộc thi quốc tế thì tốt biết bao!

Thịnh Hoàn Hoàn phất tay cười khẽ với mọi người rồi cầm mũ của mình bước xuống đường đua, tiến vào phòng thay quần áo dưới sự bảo vệ của nhân viên bảo an.

Bên ngoài vẫn rất ầm ĩ, nhưng không bao lâu sau đã yên tĩnh trở lại.



Thịnh Hoàn Hoàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cô vội cởi đồ xe đua muốn mau chóng rời đi.

Cô vừa ra khỏi phòng thay đồ đã va vào Lăng Tiêu, vòng eo bị đôi tay mạnh mẽ ôm chặt, mùi hương bá đạo quen thuộc chui vào chóp mũi.

Mũi Thịnh Hoàn Hoàn đập vào xương ngực của Lăng Tiêu, cô đau đến mức đỏ mắt lên, vì thế khi ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu thì cặp mắt hạnh xinh đẹp kia đã rưng rưng nước mắt, trông cực kỳ đáng yêu.

Lăng Tiêu cảm thấy ngực của mình nhói lên một cái, vừa đau vừa ngứa: “Thắng rồi mà em còn không vui sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều với hắn nên đẩy hắn ra đi ra ngoài.

Cô nghĩ vừa rồi hắn nhất định đã canh thời gian, cố ý đụng vào.

"Thịnh Hoàn Hoàn."

Lăng Tiêu gọi cô lại, giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến từ sau người cô: “Chuyện năm đó của mẹ tôi là do bị Hà Song hãm hại, là tôi bỏ lỡ bà ấy. Em biết không? Khi Diệp Chính Lan kể với tôi những chuyện liên quan tới bà ấy thì tôi lập tức nghĩ đến em.

Lăng Tiêu bước từng bước về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi muốn chia sẻ niềm vui nổi buồn với em, tôi hi vọng trở lại quá khứ... Tôi muốn ở bên em."

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã lệ rơi đầy mặt, cô không ngờ Lăng Tiêu lại nói thẳng như vậy: Tôi muốn ở bên em.

Nếu như không có chuyện của mẹ, có lẽ...

Không, không có nếu như, cũng không có có lẽ!

"Nhưng tôi không muốn."

Thịnh Hoàn Hoàn chùi đi nước mắt vô dụng, quay đầu lại lạnh lùng nói với Lăng Tiêu: “Tôi không muốn biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì, tôi cũng không muốn trở lại quá khứ với anh, càng không muốn ở bên anh."

Bóng dáng thon dài tự phụ của Lăng Tiêu dừng lại ở vị trí cách Thịnh Hoàn Hoàn không đến ba mét.

Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Lăng Tiêu, tôi và anh kết hôn ba tháng, nhưng chưa từng nhận được sự tôn trọng nào từ anh. Anh vui cũng mặt nặng mày nhẹ mà không vui cũng cũng hung hăng với tôi, muốn giam lỏng là giam lỏng, muốn đuổi đi là đuổi đi, cuộc hôn nhân như vậy có gì đáng để người ta lưu luyến?"

"Anh không muốn có con, nửa đêm ra ngoài không nói một câu giải thích, anh có thể nhẹ nhàng yêu cầu ly hôn, anh lý trí đến lạnh lùng, làm tôi hoài nghi anh căn bản không có trái tim."



Thịnh Hoàn Hoàn nói một mạch rất nhiều điều, những lời này giấu trong lòng cô đã rất lâu.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, hít một hơi thật sâu: “Ba tháng kết hôn với anh là ba tháng tôi không còn là mình nhất trong đời tôi, mỗi ngày tôi phải nhìn sắc mặt của anh, nghĩ hết mọi cách dỗ anh vui vẻ, cho nên tại sao tôi phải trở về quá khứ chứ?"

Cuống họng Lăng Tiêu như bị mắc xương cá, cố hết sức lực lại chỉ gọi được tên của cô: “Thịnh Hoàn Hoàn..."

Chẳng lẽ trong ba tháng đó không có chuyện gì đáng để cô lưu luyến sao?

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói thêm nữa, vừa quay người đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh chờ ở cách đó không xa, bước chân của cô hơi tạm ngừng, sau đó lại dứt khoát đi về hướng anh.

Bỗng nhiên, phía sau có một vòng tay ấm áp vững chắc kéo cô lại rồi ôm ghì vào lòng, tiếng nói nặng nề mà nghiêm túc vang lên: “Thịnh Hoàn Hoàn, những gì em nói tôi có thể thay đổi hết, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi!"

Lúc này ánh mắt của Đường Nguyên Minh tựa vào cạnh cửa trở nên âm trầm sắc bén.

Anh đứng thẳng dậy đi về hướng hai người.

Mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay cay, cô siết chặt hai tay rồi vô tình trả lời: “Trước khi mất mẹ tôi từng nói bà không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, ông bà ngoại tôi, thậm chí là người ba đang hôn mê cũng không đồng ý tôi quay lại với anh."

Lăng Tiêu như trông thấy hi vọng: “Em chỉ cần trả lời tôi là em có muốn hay không, những chuyện khác cứ giao cho tôi, tôi có cách để họ đồng ý."

Giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn lại cực kỳ lạnh lùng, không mang chút tình cảm hay do dự nào: “Tôi không muốn."

Lăng Tiêu khựng lại, hai tay vẫn siết chặt eo của cô không buông: “Em nói dối, ngày đó em đã hứa em sẽ ở lại, em quên rồi sao?"

Hắn không tin Thịnh Hoàn Hoàn không có tình cảm với mình, nếu không đêm đó cô sẽ không chạy tới bên hắn, còn hứa sẽ ở lại.

Nhưng Lăng Tiêu không đợi được Thịnh Hoàn Hoàn trả lời thì trong ngực đã trống rỗng.

Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh kéo qua, sau đó anh cản trước mặt cô rồi nhìn về hướng Lăng Tiêu với ánh mắt lạnh lẽo: “Lăng Tổng, anh không hiểu Hoàn Hoàn nói gì sao? Em ấy không muốn, người mẹ vừa mất của em ấy cũng không muốn. Thịnh phu nhân chết thế nào có cần tôi nhắc nhở anh không? Anh muốn Thịnh phu nhân chết không nhắm mắt hay là muốn Hoàn Hoàn bị chúng bạn xa lánh?"

"Hoàn Hoàn đã không còn gì nữa rồi, hiện tại trong lòng em ấy đau khổ đến mức nào anh biết không? Nếu em ấy ở bên anh thì lương tâm sẽ luôn bị tra tấn, nếu anh thật sự yêu em ấy thì sẽ không ép buộc như thế."

Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tái nhợt sau lưng Đường Nguyên Minh, đáy mắt lướt qua một tia đau đớn bi thương, nhưng khi nhìn về phía Đường Nguyên Minh thì đã khôi phục lạnh lẽo: “Đây là chuyện giữa tôi và Hoàn Hoàn, anh không có tư cách xen vào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.