Chương trước
Chương sau
Đám người trông thấy Lăng Tiêu thì không dám nhiều lời.

Thịnh Hoàn Hoàn âm thầm tránh ra khỏi vòng tay Lăng Tiêu rồi chân thành nói bốn chữ với đám người đang mang đầy chờ mong ngoài cửa phòng bệnh này: “Tôi rất xin lỗi."

Ánh mắt của cả đám tay đua ảm đạm đi vì một câu nói của cô.

Nhưng không ai nói thêm gì nữa!

Bọn họ cũng biết tình hình của Thịnh gia, trước đó có Mộ Tư hủy hôn, Thịnh Xán bị tai nạn xe đã từng gây xôn xao cả Hải Thành, mấy ngày trước Thịnh phu nhân lại bị người ta sát hại, gánh nặng của cả nhà đều đè lên vai Thịnh Hoàn Hoàn, tất cả mọi người đều thông cảm nếu cô không dự thi.

Chỉ là... Đáy lòng lại đặc biệt đặc biệt thất vọng.

Kim Thần và Thịnh Hoàn Hoàn cùng đạt giải quán quân, nhưng hiện tại hai người họ đều không thể tham gia, cuối cùng chỉ còn lại có Phương Hằng.

Mà tốc độ của Cao Kiếm căn bản không có tư cách tham gia cuộc thi quốc tế.

Lại nói đến Phương Hằng, anh ta còn rất trẻ, tốc độ cũng không nhanh bằng Kim Thần và Thịnh Hoàn Hoàn, cho dù đi đến trường đua trường quốc tế thì cũng bị loại thôi...

Giờ phút này ánh mắt của Lý Hưng Hoài và Cao Dương đều vô cùng đau đớn.

Bầu không khí kiềm nén và cô đơn này làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất khó chịu, cô thật thích đua xe, nếu là bốn tháng trước thì cô nhất định sẽ không chút do dự chấp nhận.

Nhưng hiện tại cô thật sự không đi được!

"Sư phụ, Thịnh tiểu thư..."

Là tiếng nói của Kim Thần, anh ta đã tỉnh.

Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Lăng Tiêu một cái rồi đi vào phòng bệnh.

Lăng Tiêu đi vào theo, cùng Thịnh Hoàn Hoàn đứng một trái một phải bên cạnh giường bệnh của Kim Thần.

Chân Kim Thần bó thạch cao, cả cái chân bị treo ở cuối giường, nhìn có vẻ rất buồn cười.

Kim Thần nói: “Tôi đã nghe những lời mọi người nói vừa rồi ở ngoài cửa, đều tại tôi, tôi không nên tự ý thi đấu với người ta."

Đã đến nước này rồi thì nói cái gì cũng vô dụng, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu cũng không có tư cách trách cứ Kim Thần, anh ta đã đủ đau khổ.

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Vì sao An Na lại quấn lấy anh đòi thi đấu?"

Cuộc thi trước đó đã kết cục gần được một tuần lễ, theo lý An Na đã sớm trở về mới đúng.

Kim Thần đặc biệt nghiêm túc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà nói: “Tôi nói ra thì cô đừng tự trách."

Thịnh Hoàn Hoàn: “Ừm?"

Chuyện này có liên quan đến cô sao?

Ai ngờ Kim Thần lại khôi phục dv cà rỡn: “Ôi, tôi chỉ muốn làm náo động thôi, An Na đã quấn lấy tôi hai ba ngày, cứ nói muốn khiêu chiến tôi, tôi nhất thời ngứa tay nhịn không được đấu với cô ta, ai ngờ... Ai, thì ra làm màu cũng phải trả giá đắt!"

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra được Kim Thần đang cố tỏ ra nhẹ nhàng.

Bởi vì lỗi lầm của bản thân mà không thể tham gia cuộc thi quốc tế, khiến hi vọng của biết bao fan hâm mộ tan vỡ, trong lòng anh ta nhất định không dễ chịu.



Hơn nữa Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy anh ta đang cố gắng giấu diếm cái gì đó.

Mà điều anh ta giấu diếm có khả năng liên quan đến cô!

Nói xong, Kim Thần lại dời đề tài đi, tội nghiệp nhìn về phía Lăng Tiêu: “Sư phụ, đệ tử đã thành ra như vậy rồi, thầy không thể nói hai câu an ủi nghe một chút sao?"

Lăng Tiêu đã ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, hai tay ôm ngực, từ đầu đến bây giờ ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Mà từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn đều không nhìn Lăng Tiêu cái nào.

"Anh muốn nói cái gì với tôi?" Rốt cục Lăng Tiêu cũng bố thí cho Kim Thần một ánh mắt.

Kim Thần cười xán lạn lại lấy lòng: “Hay sư phụ thay tôi đi tham gia cuộc thi quốc tế đi?"

Lăng Tiêu thay Kim Thần đi tham gia cuộc thi quốc tế?

Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ nhìn về phía Lăng Tiêu.

Chỉ thấy Lăng Tiêu nhìn cô với ánh mắt bừng cháy: “Em cảm thấy tôi có nên đi không?"

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác: “Cái này cần tự hỏi anh có muốn đi hay không."

Lăng Tiêu lại hỏi: “Vậy em muốn tôi đi không?"

Kim Thần kinh hãi đến mức muốn rớt cằm xuống, giọng nói của sư phụ quá dịu dàng, ánh mắt cũng quá triền miên, đây là muốn Thịnh Hoàn Hoàn ngấy đến chết sao?

Trước kia Kim Thần chưa từng nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy.

Một người lạnh lẽo kiêu ngạo mà bắt đầu dịu dàng thì... Quá khủng bố!

Vậy em muốn tôi đi không?

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời vấn đề này của Lăng Tiêu.

Cô nói với Kim Thần: “Nếu anh đã không có việc gì thì tôi về công ty."

Kim Thần lập tức kêu ngao ngao: “Sao lại không có việc gì, chân tôi bị thương, phải dưỡng thương nửa năm, cái này có khác gì lấy nửa cái mạng của tôi chứ?"

Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được trêu chọc anh ta một câu: “Tôi nghĩ anh quan tâm nhất là gương mặt của mình chứ."

Nói xong Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh Kim Thần nhịn không được rụt cổ một cái rồi lấy chăn che đầu lại, giọng nói nghèn nghẹn truyền đến từ trong đó: “Sư nương cười với tôi chỉ là theo lễ phép, sư phụ tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều."

Sư nương?

Hừm, xưng hô này cũng không tệ lắm!

Kim Thần nghe thấy ngoài cái chăn truyền đến tiếng cười lạnh cực kỳ khinh thường: “Sư nương của anh không bị mù."

Kim Thần lập tức thò đầu ra: “Sư phụ sỉ nhục nhân cách của tôi thì được, nhưng không thể sỉ nhục vẻ ngoài của tôi."



Lăng Tiêu không nói lời nào, chỉ mặt không cảm xúc nhìn anh ta.

Giọng nói của Kim Thần càng nhỏ, càng yếu: “Sư phụ, sư nương đi xa rồi, sư phụ không đuổi theo sao?"

"Không vội." Lăng Tiêu đặc biệt bình tĩnh trả lời một câu.

Kim Thần: “..."

Không vội thì hắn sẽ không cố ý chạy đến chuyến này, quen biết hắn nhiều năm như vậy, anh ta còn không biết tính hắn hay sao?

Nhưng có đánh chết Kim Thần cũng không dám nói ra lời này.

Lấy cá tính lạnh lùng vô tình của sư phụ, nếu anh ta chưa chết thì hắn căn bản sẽ không đến bệnh viện liếc anh ta một cái.

Ngay sau đó chỉ nghe thấy Lăng Tiêu nói: “Tôi có một người thích hợp thay thế anh đi tham gia cuộc thi quốc tế."

Toàn thân Kim Thần chấn động: “Ai?"

"Nam Tầm."

"Là ai?" Kim Thần cho là mình nghe lầm.

Lăng Tiêu nói: “Cô ấy là sư phụ của sư nương anh."

Hai mắt Kim Thần lập tức tỏa sáng: “Oa, vậy nhất định là rất lợi hại."

Nhưng Lăng Tiêu lại nói: “Từng ly dị, dẫntheo một đứa con gái."

"Cái gì?" Kim Thần tức quá hóa cười: “Sư phụ, chuyện này không đùa được đâu."

Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Không phải còn có thời gian ba tuần lễ sao, nếu như tốc độ của cô ấy có thể vượt qua Phương Hằng thì cứ việc thử xem, năm đó lúc cô ấy ở trạng thái tốt nhất cũng sánh ngang với Lý Tinh Vũ."

"Hải Thành còn có người ghê gớm vậy sao, sao tôi không biết?" Lúc này Kim Thần thật sự sống lại.

Lăng Tiêu lại giội chậu nước lạnh vào anh ta: “Hiện tại vấn đề là Nam Tầm có chịu tham gia hay không."

Vừa dứt lời, Lăng Tiêu đứng lên, bàn tay thon dài tùy ý đút vào túi quần, mang đến cho người ta cảm giác lười biếng tản mạn như hoàng gia: “Đã chỉ rõ đường cho anh rồi, có được hay không còn phải dựa vào chính anh."

Thịnh Hoàn Hoàn đi ra cùng Lý Hưng Hoài và Cao Dương, trên đường đi hai người Lý Hưng Hoài vẫn cố chịu đựng không dám nhiều lời.

Cuối cùng vẫn là Thịnh Hoàn Hoàn mở miệng trước: “Tôi biết một người có tốc độ không chậm hơn tôi."

"Ai?" Lý Hưng Hoài và Cao Dương trăm miệng một lời.

"Nam Tầm."

Lần này Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến cùng một đáp án với Lăng Tiêu: “Tài đua xe của tôi là do chị ấy dạy, xem như sư phụ của tôi."

Sư phụ của Hoàn Hoàn.

Mấy chữ này làm Lý Hưng Hoài và Cao Dương như trông thấy ánh sáng hi vọng.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa đi xuống lầu thì đã nghe thấy một loạt tiếng ồn ào truyền đến từ cửa chính bệnh viện, vừa đi gần đã nghe thấy tiếng nói của An Na...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.