Chương trước
Chương sau
Lăng Hoa Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng ông ta đã trúng quá nhiều phát súng nên thân thể đã không cho phép, ông ta chỉ có thể cố chống người lên nhìn An Lan, súng trên tay đã sớm trượt xuống đất.

Mà ông ta cũng không chống được bao lâu thì thân thể đã ngã thẳng xuống đất.

"Ba." Lăng Tiêu tuyệt vọng gào thét, luống cuống tay chân đón lấy Lăng Hoa Thanh.

Lăng Hoa Thanh vẫn nhìn An Lan, miệng không ngừng ọc máu.

An Lan nhìn Lăng Hoa Thanh thoi thóp mà nước mắt cứ chảy dài: “Thật không ngờ cuối cùng người nhẫn tâm nhất sẽ là tôi."

Lăng Hoa Thanh có rất nhiều lời không thể nói ra được, tay ông ta nắm chặt lấy áo Lăng Tiêu, thân thể run lên, trước khi chết trông có vẻ rất đau đớn.

Ông ta không muốn chết, càng không đành lòng giết bà.

Ông ta có súng, lại không nỡ nổ súng vào bà.

Cuộc đời này của ông ta thua trong tay một người phụ nữ tên là An Lan.

Lăng Tiêu nâng đôi mắt đỏ rực lên nhìn An Lan: “Vì sao?"

An Lan dịu dàng cười cười với hắn, không nói một câu giải thích.

Lúc này dưới lầu lại truyền tới một loạt tiếng bước chân, Diệp Chính Lan và Đường Thắng Văn xuất hiện trong tầm mắt.

Nhìn họ, An Lan lộ ra nụ cười xán lạn, trông rực rỡ yêu kiều như lần đầu tiên Diệp Chính Lan gặp bà.

Tất cả như trở lại lúc bắt đầu, nhưng lại đến điểm kết thúc.

"Tạm biệt, bạn của tôi." Môi An Lan giật giật, chỉa nòng súng lạnh như băng vào huyệt thái dương của mình.

Giết Lăng Hoa Thanh xong thì bà cũng trốn không thoát, bà thà tự kết thúc dứt khoát cũng không muốn sống cả đời trong nhà tù lạnh lẽo.

"Đừng..."

"Phanh..."

"Mẹ..."

Trong ba tiếng thét chói tai, thân thể An Lan như cánh bướm rơi xuống mặt đất, cuối cùng ngã vào trong ngực Đường Thắng Văn, ánh mắt lại đối diện với Lăng Hoa Thanh.

Lăng Hoa Thanh vẫn luôn nhìn bà, mãi đến khi tắt thở cũng không nhắm mắt.

Mà An Lan lại nhìn Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên.

Bà nghe thấy Tiêu Nhi gọi mình là "Mẹ".

"Mẹ, mẹ..." Trên mái nhà truyền đến tiếng kêu rên đau đến xé lòng của Lăng Tiêu.

Khóe mắt An Lan có giọt lệ rơi xuống, đôi mắt vĩnh viễn khép lại.

Thật xin lỗi con trai, nếu có kiếp sau thì mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con, sẽ không để cảnh này tái diễn.



An Lan rất tàn nhẫn, đạn bắn vào đầu làm máu tươi chảy ướt đẫm cả gương mặt bà, mà Lăng Tiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Hoa Thanh và bà lần lượt qua đời.

Sự tuyệt vọng và đau khổ này không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Đường Thắng Văn và Diệp Chính Lan cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, họ căn bản không có thời gian ngăn cản.

Họ đã tới chậm một bước, chỉ thiếu một chút nữa thôi!

Đường Thắng Văn ôm lấy thi thể An Lan, trong đầu hiện ra hình ảnh lần đầu tiên gặp bà, khi đó bà trẻ tuổi xinh đẹp, dù trên người đầy vết thương cũng không thể che giấu vẻ cao ngạo tận trong xương tuỷ.

Cứ như một đóa hoa hồng kiều diễm như lửa, bây giờ đã triệt để tàn lụi trở về với mặt đất, biến thành cát bụi trong thế gian.

Làm lòng người đau đớn, tiếc hận!

Diệp Sâm nghe điện thoại của Diệp Chính Lan, thật lâu sau mới quay đầu nhìn về phía Nam Tầm: “Lăng Hoa Thanh và An Lan chết rồi."

Nam Tầm đang ôm máy tính, lời nói của Diệp Sâm làm cô dừng bước.

Diệp Sâm nói: “An Lan giết Lăng Hoa Thanh, sau đó tự sát ngay trước mặt Lăng Tiêu."

Một lúc sau Nam Tầm mới tìm về giọng nói của mình: “Tôi gọi điện thoại cho Hoàn Hoàn."

Diệp Sâm ngăn cô lại: “Chúng ta phải đến Thịnh gia một chuyến."

"... Anh nói đúng."

Nam Tầm lập tức bảo người hầu chăm sóc Cố Hoan rồi theo sát Diệp Sâm ra cửa.

Thịnh gia.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai đứa nhỏ kề sát nhau trên cái nôi thì trên gương mặt tiều tụy hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Nụ cười kia không duy trì được quá lâu đã khôi phục lạnh lẽo, cô nhớ tới cú điện thoại kia với An Lan.

Trong điện thoại An Lan nói với cô, bà sẽ đích thân đặt dấu chấm hết cho ân oán đời trước.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết An Lan muốn làm cái gì, càng không biết mình có thể tin tưởng bà hay không, dù thế nào thì cô cũng không thể lơ là.

Nếu không người kế tiếp xảy ra chuyện có thể là cô, cũng có thể là ba hoặc là Sam Sam.

Cô sẽ không để Thịnh gia xảy ra biến cố gì nữa.

Thịnh gia đã không chịu nổi chút sóng gió nào nữa rồi!

Thịnh Hoàn Hoàn đắp mềm thay hai đứa nhỏ, sau đó đi đến phòng của Thịnh Xán, lúc này lại trông thấy người hầu vội vàng đi lên.

"Chuyện gì vậy?" Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi cô ta lại.

Người hầu trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì vội nói: “Nam tiểu thư đến, nói có chuyện đặc biệt quan trọng tìm cô ạ."

Lúc này Thịnh Tư Nguyên đi ra khỏi phòng, khoác thêm áo khoác xuống lầu theo Thịnh Hoàn Hoàn, còn lo lắng nhắc nhở: “Từ từ thôi Hoàn Hoàn, cẩn thận dưới chân."

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy Nam Tầm và Diệp Sâm.



Nam Tầm sắc mặt nặng nề nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, An Lan giết Lăng Hoa Thanh rồi tự sát ngay trước mặt Lăng Tiêu."

Trong phút chốc, gương mặt tiều tụy của Thịnh Hoàn Hoàn càng trắng bệch, gần như không chút do dự nói mà: “Anh ấy ở đâu, em đi xem anh ấy."

Lúc này Thịnh Tư Nguyên kéo Thịnh Hoàn Hoàn lại: “Cháu tỉnh táo một chút, cẩn thận trong đó có cạm bẫy."

Thịnh Tư Nguyên thực sự rất sợ, ông ấy vừa mất con gái, không muốn mất thêm cháu ngoại nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn lại kéo tay Thịnh Tư Nguyên xuống: “Ông ngoại, thật xin lỗi."

Cô không dám tưởng tượng Lăng Tiêu sẽ đau khổ đến mức nào, giờ phút này cô không quan tâm được nhiều nữa, chỉ muốn lập tức bay đến bên cạnh Lăng Tiêu rồi yên lặng ở bên hắn, dù cô không làm được gì cả.

Nói xong cô không để ý đến lời phản đối của Thịnh Tư Nguyên mà lên xe.

Thịnh Tư Nguyên càng đau đầu: “Hoàn Hoàn..."

Nam Tầm lập tức nói với Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, cháu cam đoan sẽ trả Hoàn Hoàn lại an toàn."

"Chờ một chút." Vừa dứt lời Nam Tầm đã quay người lên xe, lại bị Thịnh Tư Nguyên gọi lại.

Cô ấy quay đầu liền thấy Thịnh Tư Nguyên vội cởi áo khoác đưa tới: “Nó còn mặc đồ ngủ kìa!"

Thịnh Hoàn Hoàn đang mặc áo ngủ, còn chưa kịp thay.

Nam Tầm nhanh lên nhận lấy áo khoác: “Cảm ơn ông ngoại, ông mau trở về đi, bên ngoài lạnh lắm."

Rất nhanh chiếc xe đã biến mất trước mắt Thịnh Tư Nguyên.

Trong gió đêm truyền đến tiếng thở dài của Thịnh Tư Nguyên, giống như tiếc hận, lại như nhẹ nhàng thở ra...

Thi thể của Lăng Hoa Thanh và An Lan còn nằm trên mái nhà, Lăng Tiêu không để ai đụng vào.

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn chạy đến thì thấy Lăng Tiêu quỳ trên mặt đất ôm thi thể Lăng Hoa Thanh trong long mà không nhúc nhích.

Không biết hắn đã quỳ bao lâu.

Bên cạnh thi thể của Lăng Hoa Thanh, An Lan yên bình nằm đó, cả sàn nhà đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn lòng như đao cắt.

Cô đi lên trước ôm lấy Lăng Tiêu từ phía sau.

Toàn thân Lăng Tiêu run lên, hắn biết người đứng phía sau là Thịnh Hoàn Hoàn.

Đau khổ kiềm nén trong lòng lập tức như thủy triều dâng lên, hắn tựa đầu vào mu bàn tay Thịnh Hoàn Hoàn đặt trên cổ mình mà nghẹn ngào khóc rống như một đứa nhỏ bị cả thế giới vứt bỏ.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nói gì, chỉ ôm chặt hắn mặc cho hắn phát tiết tất cả đau khổ kiềm nén trong lòng ra ngoài.

Nam Tầm nhìn cảnh này mà hốc mắt cũng ướt nhòe.

Diệp Sâm dang hai tay ra kéo Nam Tầm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cô ấy, không còn vẻ quỷ quái như ngày thường mà chỉ còn sự bình tĩnh và ổn trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.