An Lan bi thương giật giật khóe miệng: “Tiêu Nhi, con nói với Hoàn Hoàn rằng Hà Song đã chết rồi, mẹ sẽ lập tức trả lại những gì Lăng gia nợ con bé."
Bà rất hiểu Lăng Hoa Thanh, Hà Song tuyệt đối không sống được.
"Bà muốn làm gì?" Lăng Tiêu đang ở trên xe biến sắc, lập tức che điện thoại lại rồi bảo tài xế quay đầu đi đến biệt thự lưng chừng núi.
Trong hai lần nói chuyện với An Lan, Lăng Tiêu luôn cảm thấy bà đang tạm biệt hắn.
An Lan không trả lời Lăng Tiêu mà ngắm nhìn phong cảnh dưới biệt thự, không khỏi cảm thán: “Phong cảnh ở nơi này thật đẹp! Tiêu Nhi, ghi nhớ lời của mẹ, chăm sóc tốt cho Thiên Vũ và em gái con, còn nữa... Mẹ yêu con."
An Lan trực tiếp cúp máy, bà sợ mình sẽ khóc trong điện thoại.
"Sao lại chạy lên đây, trên mái nhà gió lớn lắm, bà mau đi xuống đi!"
Giọng nói và tiếng bước chân của Lăng Hoa Thanh cùng truyền đến, An Lan nghĩ mình không chờ được tiếng gọi "Mẹ" của Lăng Tiêu rồi!
Lăng Tiêu lại gọi qua, nhưng điện thoại nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Lăng Tiêu mang sắc mặt nặng nề nhìn về phía tài xế: “Nhanh lên, đừng quan tâm đèn đỏ."
"Vâng." Tài xế lập tức tăng tốc độ.
Sau khi Diệp Chính Lan rời khỏi Thịnh Gia liền đi theo Đường Thắng Văn đến Đường gia, họ biết Lăng Hoa Thanh bị người của Lăng Tiêu bao vây ở biệt thự lưng chừng núi.
Hiện tại chính là thời cơ tốt nắm giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3463025/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.