Chương trước
Chương sau
"Sau khi cứu An Lan ra thì ba cô lén đưa cô ta đến nhà Đường Thắng Văn, nghĩ rằng có thân phận của Đường Thắng Văn thì Lăng Hoa Thanh nhất định không dám làm càn như trước đó, ai ngờ..."

Nói đến đây, Tống Chí Thượng đột nhiên không lên tiếng nữa.

Lòng Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại: “Có phải xảy ra chuyện gì không?"

Tống Chí Thượng gật đầu: “Ai ngờ Đường Thắng Văn lại rung động với An Lan."

Cái gì?

Đường Thắng Văn lại... Thích An Lan?

"Ban đầu Đường Thắng Văn tính đợi vết thương của An Lan lành lại thì sẽ đưa cô ta đi, ai ngờ Lăng Hoa Thanh tra được An Lan ở nơi nào quá nhanh. Ngày đưa An Lan đi, đôi bên xảy ra tranh chấp đánh nhau, An Lan cản một đao cho Đường Thắng Văn nên suýt mất mạng."

"Đường Thắng Văn cũng vì thế mà rung động với An Lan, Lăng Hoa Thanh lại sinh ra ám ảnh nên càng ngày càng thậm tệ hơn, tìm mọi cách đối nghịch với hai nhà Thịnh, Đường, không chết thì không ngừng."

"Thủ đoạn của Lăng Hoa Thanh đặc biệt ác độc, năm đó Thịnh Thế suýt bị ông ta hại đến đóng cửa, lúc ấy ba cô nghèo túng phải đi khắp nơi cầu xin người ta, về sau là An Lan lén nhờ bạn mình là Diệp Chính Lan cho ba cô mượn một số tiền nên mới giúp Thịnh Thế đi qua khỏi cửa ải."

Diệp Chính Lan là cha của Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn đã từng gặp người này trong nhà của Nam Tầm.

Không ngờ An Lan lại có gút mắc với nhiều trưởng bối cô quen biết như vậy!

"Sau này Lăng Hoa Thanh tra được chuyện đó nên cũng có vụ việc Cao Tễ chắn một súng cho ba cô."

Tống Chí Thượng nhớ lại những chuyện này thì chỉ đánh giá Lăng Hoa Thanh bằng một câu: “Lăng Hoa Thanh là tên điên."

Thịnh Hoàn Hoàn nghe đến đây thì đã hiểu được một chút, lập tức có cái nhìn mới về An Lan, từ chuyện bà cản một dao cho Đường Thắng Văn thì có thể nhìn ra bà là người dũng cảm lại có nghĩa khí.

Mà Lăng Hoa Thanh là một tên điên bị ảo tưởng khống chế.

"Năm đó tại sao Lăng Hoa Thanh lại vào tù, An Lan thật sự dang díu với người khác sao?"

Bên ngoài đồn đãi rằng Lăng Hoa Thanh nhìn thấy An Lan và gian phu lên giường nên mới nóng giận đâm chết gian phu.

Tống Chí Thượng nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ, chỉ nhớ là chuyện xảy ra không lâu sau khi Cao Tễ chắn súng cho ba cô, nhưng tôi biết An Lan không phải loại người như vậy."

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Mẹ tôi biết những chuyện này không?"



Tống Chí Thượng cười cười: “Mẹ cô biết rất ít, cả chuyện Cao Tễ chặn súng cho ba cô còn không dám nói với bà ấy mà."

Khó trách mẹ nói ba và Lăng Hoa Thanh chỉ có mâu thuẫn thương nghiệp thôi.

Cả buổi trưa Thịnh Hoàn Hoàn luôn người suy nghĩ về quan hệ của ba người An Lan Thịnh Xán và người gian phu đã chết khiến Lăng Hoa Thanh vào tù.

Chuyện này quá gần với thời gian Cao Tễ chắn súng cho Thịnh Xán nên Thịnh Hoàn Hoàn không thể không hoài nghi đó là An Lan liên hợp với bọn người Thịnh Xán và Đường Thắng Văn để phản kích Lăng Hoa Thanh.

Cho nên sau khi Lăng Hoa Thanh ra ngoài mới nhất quyết muốn đẩy ba vào chỗ chết.

Giữa trưa, Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng đi đến đồn cảnh sát.

Đến đồn cảnh sát, Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi đi gặp Chu Tín."

Tống Chí Thượng rất ăn ý: “Tôi đi gặp Dương Lập."

Chu Tín và Dương Lập bị tách ra thẩm vấn đã được một buổi sáng, không được uống miếng nước làm hai người đều mệt mỏi rã rời.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống đối diện Chu Tín, nhìn ông ta cách một cái bàn rộng: “Không ngờ sẽ có ngày chúng ta gặp mặt bằng cách này đúng không."

Chu Tín cười cười: “Tôi sẽ ra ngoài, bởi vì tôi không có làm."

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Ông không làm? Vậy tại sao tủ sắt lại nằm ở nhà ông?"

Chu Tín hỏi lại: “Cái này phải hỏi cô, vì sao cô lại giấu cái tủ rỗng vào nhà tôi?"

Thịnh Hoàn Hoàn lộ ra vẻ mặt vô tội: “Ông đang vu khống, tôi vừa tiến vào đã nghe cảnh sát nói tra được một số tiền khổng lồ trong tài khoản hải ngoại nào đó của ông, đến tận một tỷ."

Trong ánh mắt khiếp sợ của Chu Tín, Thịnh Hoàn Hoàn không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Không ngờ thứ trong tủ sắt lại đáng tiền như thế, cũng đúng, đó là công nghệ cao Đường Thị tốn tâm huyết nhiều năm mới nghiên cứu ra được, một tỷ còn lỗ nữa là."

Lúc này Chu Tín đã không giữ được bình tĩnh nữa, ông ta vỗ bàn đứng dậy: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô hại tôi."

Thịnh Hoàn Hoàn ung dung lắc đầu, nói dối không biết chớp mắt: “Đó là bản lĩnh của ông, tôi học không được, Dương Lập đã khai ra tủ sắt trong nhà ông ta là do ông bảo người giấu ở đó, nhưng đồ trong đó lại là giả, không ngờ đồ thật đã bị ông bán."

Giờ khắc này, khuôn mặt Chu Tín đã đen thui: “Tôi không biết cô đang nói gì."

"Không thừa nhận cũng không sao, cảnh sát đang thẩm vấn tên trộm kia, tôi nghĩ hắn không chỉ làm giúp ông có chuyện này."



Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt một tiếng rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Chắc Tống quản lý đã nói chuyện với Dương Lập xong rồi, tôi đoán lúc này Dương Lập nhất định rất phẫn nộ."

Vừa nói xong thì vách tường kế bên đã truyền đến hai tiếng "Đùng đùng", tiếng gào thét của Dương Lập quá lớn nên dù phòng cách âm tốt đến mấy cũng không ngăn được tiếng kêu như giết heo đó: “Chu Tín ông hại tôi, ông chết không yên lành..."

Sắc mặt Chu Tín trắng nhợt: “Tôi không có làm gì."

Thịnh Hoàn Hoàn cười: “Một tỷ đã vào tài khoản của ông mà ông lại nói mình không làm gì, ai mà tin? Tôi nghĩ cảnh sát sẽ cảm thấy rất hứng thú với những lời kế tiếp của Dương Lập."

Lúc này rốt cuộc Chu Tín cũng không nhịn được nữa mà đỏ mắt nhào về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Là mày, là con tiện nhân này hại tao..."

Nhưng Chu Tín còn chưa đụng phải Thịnh Hoàn Hoàn thì đã bị cảnh sát đè xuống đất, đôi còng tay lạnh lẽo đã còng lên tay ông ta.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên rồi đi đến trước mặt Chu Tín và ngồi xuống: “Ông còn chưa biết đâu, khi ông vừa bị mang đi thì Cao Tễ đã không kịp chờ đợi phản bội ông, nói ra tội ác những năm qua của các người ngay trước mặt mọi người, không bỏ sót cái nào cả."

Hai mắt Chu Tín đỏ ngầu, cắn răng nói: “Không có khả năng, Cao Tễ không ngốc như vậy."

"Không, Cao Tễ thông minh hơn ông nhiều, hơn nữa còn có một kim bài miễn tử, ông ta đã cứu mạng ba tôi."

Giờ khắc này Chu Tín chỉ còn lại tuyệt vọng, tất cả đường lui của ông ta đều bị Thịnh Hoàn Hoàn phá hỏng.

Chu Tín giật mình mười mấy giây, ánh mắt càng ngày càng trống rỗng, cuối cùng cười lên một tiếng: “Ha ha, không nghĩ tới Chu Tín này thông minh cả đời, cuối cùng lại thua trong tay cô, ha ha ha..."

Đã nói đến đây rồi, cũng không cần thiết tiếp tục nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, quay người đi ra ngoài.

"Hoàn Hoàn." Lúc này Chu Tín lại gọi cô lại.

Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước nhưng không quay đầu.

Giọng Chu Tín đã khàn đặc: “Có lỗi lầm gì cũng là do tôi, hi vọng cô đừng trút giận lên con tôi, tụi nó không biết gì cả."

Ông ta đã làm bao nhiêu chuyện thì tự ông ta biết, nửa đời sau nhất định phải sống trong tù, nhưng làm một người cha, ông ta không muốn con cái mình bị liên lụy.

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng trả lời: “Tôi là người có nguyên tắc, con cái của ông có vô tội hay không sẽ được pháp luật phán quyết."

Sau khi đi ra từ cục cảnh sát, Tống Chí Thượng đã đợi cô trong xe, Trần Anh Kiệt cũng ở trong đó...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.