Chương trước
Chương sau
"Đúng vậy, lần này nhờ có Thịnh tổng..."

Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng nhìn nhau cười một tiếng, trải qua lần này cô mới thật sự ngồi vững trên vị trí này.

Không có Chu Tín và Dương Lập, Cao Tễ và Phương Tử Hiên lập tức thấp thỏm lo âu như rắn mất đầu.

Phương Tử Hiên còn trẻ nên lập tức không bình tịnh được mà đứng lên: “Thịnh tổng, tôi muốn vạch trần tội ác của Dương Lập..."

Cao Tễ cũng biết công ty đã biến thiên, chuyện tối hôm qua là cái bẫy của Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng, Chu Tín và Dương Lập muốn xoay người là không thể.

Chu Tín và Dương Lập ngã xuống thì tiếp theo sẽ đến phiên ông ta, cho nên ông ta phải nghĩ cách tự vệ.

Cao Tễ chần chờ mấy giây rồi cũng đứng lên theo Phương Tử Hiên: “Thịnh tổng, tôi có tội..."

"Ồ? Vậy các người nói với mọi người xem ông có tội gì."

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày nhìn về phía Cao Tễ, Phương Tử Hiên phản chiến nằm trong dự liệu của cô, dù sao anh ta vừa thăng chức, chưa đi theo Dương Lập bao lâu.

Nhưng không ngờ Cao Tễ cũng nghiêng qua nhanh như, Chu Tín và Dương Lập còn chưa bị định tội mà ông ta đã thừa nhận tội của mình, có vẻ quá sốt ruột.

Dù sao ông ta cũng không như Phương Tử Hiên, ông ta dính đến rất nhiều việc!

Dựa vào cái gì ông ta cho rằng chỉ cần mình thẳng thắn thì cô sẽ tha thứ?

Ai biết Cao Tễ thật sự dám kể ra từng cái, phần lớn đều là những chuyện Thịnh Hoàn Hoàn đã tra được, mà hơn phân nửa đểu có Chu Tín và Dương Lập tham dự.

Có chuyện cả Phương Tử Hiên cũng biết, anh ta cũng nói theo, đám người càng nghe càng kinh hãi.

Những người ở đây đều biết, đến vị trí này của họ thì không người nào liêm khiết vô tội, nhưng phải có chừng mực, bước qua giới hạn kia chính là phạm tội, là phải ngồi tù.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghĩ tới những năm qua phe phái của Chu Tín lại tham ô nhiều tiền như vậy, con số mười đơn vị là số tiền khổng lồ đến mức nào.

Tống Chí Thượng vỗ bàn đứng dậy, tức sùi bọt mép chỉ vào Cao Tễ mà mắng to: “Đám sâu mọt các người, Thịnh Thế đều bị các người liên lụy, nếu không bây giờ Thịnh Thế đã phát triển hơn hiện tại gấp mười lần."

"Năm đó công ty gặp nguy cơ, mắt xích tài chính gãy mất suýt phải đóng cửa, tôi và Thịnh tổng bôn ba tứ phía xin xỏ đủ đường mới xin được mấy chục triệu quay vòng vốn cho công ty, thì ra tiền đều lọt vào túi đám sâu mọt các người."

Các cao tầng cũng nổi trận lôi đình, năm đó công ty gặp nguy cơ làm họ mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, bận đến mức không có thời gian uống nước.

Sắc mặt Cao Tễ rất khó coi: “Đó là Trần Văn Hưng và Chu Tín làm, lúc ấy tôi chỉ là lính thôi, chuyện đó không tính lên đầu tôi được. Những năm qua tôi chỉ làm theo lệnh của Chu Tín, số lớn vào túi của Chu Tín và Dương Lập, đến trên tay tôi cũng chỉ có một trăm triệu."



"Anh còn có mặt mũi nói vậy."

Tống Chí Thượng tức đến mức ném điện thoại vào Cao Tễ.

Cao Tễ lập tức né tránh rồi chật vật đứng ở đó không dám lên tiếng.

Các cao tầng cũng tức khó bình tĩnh được, chỉ vào Cao Tễ và Phương Tử Hiên mắng té tát họ là con sâu làm rầu nồi canh.

Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, mãi đến khi tâm tình của mọi người trở nên ổn định lại thì cô mới nhìn Cao Tễ Hoãn Hoãn mà mở miệng: “Cao quản lý, những điều này chỉ là lời nói một bên của ông, cảnh sát bắt người phải có chứng cứ."

Cao Tễ nói: “Tôi có chứng cứ, nhưng có điều kiện."

"Ông nói."

"Không để bảo tôi đền tiền, không đưa tôi vào tù."

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì cười nhạo: “Ông cảm thấy có khả năng sao?"

Nhìn cô có lương thiện như vậy không?

Cao Tễ lại nói ra một chuyện Thịnh Hoàn Hoàn không biết: “Tôi đã cứu Thịnh Xán một mạng."

Cao Tễ vén áo sơmi trên người lên rồi quay lưng chỉ vào vết sẹo sau lưng và nói: “Năm đó nếu không phải tôi chắn một súng cho Thịnh Xán thì ông ta đã chết dưới tay Lăng Hoa Thanh rồi."

Cái gì?

Lăng Hoa Thanh?

Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, siết chặt bàn tay lại: “Sao tôi chưa từng nghe ba mẹ nhắc đến chuyện này?"

"Khi đó cô còn nhỏ, hơn nữa mẹ cô cũng không biết." Cao Tễ buông áo sơmi xuống, xoay người nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi chắn một phát súng cho Thịnh Xán nên ông ta đề bạt tôi lên chức, nhưng lại không trọng dụng tôi, chỉ để tôi làm mấy chuyện râu ria, ngược lại Chu Tín rất thưởng thức tôi."

Cao Tễ tạm ngừng rồi nhìn về phía Tống Chí Thượng: “Nếu Thịnh tổng không tin thì có thể hỏi Tống quản lý, lúc ấy ông ta còn đại diện cho Thịnh tổng đến bệnh viện thăm tôi, Tống quản lý có nhớ không?"

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Tống Chí Thượng, Tống Chí Thượng gật đầu chứng minh ông biết việc này.

"Thịnh tổng, suy nghĩ thế nào rồi?" Sau một lúc lâu, Cao Tễ hỏi.



Ngón tay thon dài của Thịnh Hoàn Hoàn gõ nhẹ lên mặt bàn, lát sau mới mở miệng: “Tôi có thể không kiện ông, tôi cũng có thể bổ sung số tiền ông thụt kẹt bằng tài khoản cá nhân của mình, nhưng tôi muốn danh sách tất cả thân tín của Chu Tín và Dương Lập, đồng thời ông phải từ chức."

Cô muốn triệt để lột sạch nanh vuốt của phe phái Chu Tín khỏi Thịnh Thế.

Các cao tầng khác không có ý kiến với kết quả xử lý này.

Hội nghị kết thúc, Thịnh Hoàn Hoàn gọi một mình Tống Chí Thượng vào văn phòng của cô để cùng xem chứng cứ Cao Tễ gửi tới.

Tống Chí Thượng đặc biệt kích động: “Quá tốt, có những chứng cớ này thì nửa đời sau Chu Tín và Dương Lập phải sống trong tù!"

Thịnh Hoàn Hoàn cũng cười: “Tôi cũng không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy."

Tống Chí Thượng hừ lạnh: “Nếu không phải Cao Tễ ỷ vào mình đã cứu ba cô một mạng thì cho hắn mười lá gan cũng không dám nói thẳng ra những chuyện năm này phạm phải."

Sao lại không phải chứ?

Mới đầu cô còn cảm thấy kỳ quái là tại sao Cao Tễ lại không giữ được bình tĩnh như vậy, hóa ra là vì có đường lui.

Nhưng những chuyện này có thể để sau bàn lại, Thịnh Hoàn Hoàn muốn biết nhất là năm đó tại sao Lăng Hoa Thanh muốn giết ba mình: “Chú Tống, năm đó tại sao Lăng Hoa Thanh và ba tôi kết oán, sao ông ta lại muốn giết ba?"

Tống Chí Thượng thở dài: “Ai, còn không phải là vì An Lan sao."

"Có thể nói cho tôi nghe không? Chuyện này rất quan trọng với tôi, chú nhớ lại xem."

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt, chẳng lẽ ba và An Lan thật sự có quan hệ không đứng đắn?

"Được, cô chờ một chút."

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn bỏ qua bất kỳ việc nhỏ không đáng kể nào nên mở điện thoại ra ghi âm lại lời nói kế tiếp của Tống Chí Thượng.

Tống Chí Thượng nhớ lại chuyện năm đó rồi từ từ kể cho Thịnh Hoàn Hoàn nghe: “Kỳ thật ba cô và An Lan không có gì, chỉ là có một lần An Lan uống say, bị mấy tên côn đồ quấy rối, ba cô tiến lên cứu cô ta."

"Đây vốn là chuyện tốt đi, kết quả lại bị truyền thông chụp được rồi bắt đầu tung tin đồn thất thiệt, nói ba cô anh hùng cứu mỹ nhân, có dan díu với An Lan."

"Những tấm hình kia trông rất thân mật, nhưng ba cô lại không để trong lòng, cứ nghĩ một thời gian trôi qua thì thôi, ai biết tiếp đó ác mộng mới thật sự bắt đầu."

"Lăng Hoa Thanh cứ tìm mọi cách đối nghịch với ba cô, âm thầm đoạt chuyện làm ăn của Thịnh Thế, vì thế ba cô cố ý đi tìm Lăng Hoa Thanh nói chuyện, ai ngờ đối phương cứ chắc chắn ba cô và An Lan có gian tình."

"Hơn nữa ba cô còn phát hiện Lăng Hoa Thanh cầm tù An Lan, An Lan chằng chịt vết thương, ba cô là người hiền lành nên đương nhiên không thể làm ngơ được..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.