Chương trước
Chương sau
Nam Tầm cũng nói: “Thứ hạng thì chúng ta không nói, nhưng khí thế tuyệt đối không thể thua, bao nhiêu người cả nước đang xem trực tiếp trận chung kết lần này, cơ hội kiếm tiền tốt biết nhiêu, sao có thể bỏ lỡ?"

Nói xong, cô giơ sợi dây chuyền rồi lắc lắc trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

"Oa... Thật xinh đẹp."

Thịnh Hoàn Hoàn rất thích sợi dây chuyền này, ngạc nhiên nhận lấy nó: “Thiết kế của Vi Vi càng ngày càng tuyệt, sợi dây chuyền này nhất định sẽ bán đắt như tôm tươi."

Lăng Kha kéo Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống trước bàn trang điểm, chân chó bóp bả vai cho cô: “Mấy món trang sức trước đó của cậu hiện tại đã bán rất chạy, lần này có thể nổi tiếng hay không phải dựa vào cậu và sợi dây chuyền này."

Bốn chị em các cô xây dựng nên một thương hiệu trang sức tên là « Thịnh Hạ Chi Luyến », sở dĩ các cô đầu tư vào ngành này là vì Hạ Tri Vi học thiết kế trang sức, lúc trước cũng nhất thời hứng thú, trong tay có tiền nên họ làm chơi cho vui.

Lúc ấy các cô vừa lên đại học, những năm qua tâm tư của họ đều không nằm trên trang sức, sinh hoạt không lo ăn mặc, tuổi tác lại nhỏ nên làm việc chỉ hăng say được ba phút.

Nhưng bởi vì thiết kế của Hạ Tri Vi rất hợp ý người dùng, tuy làm ăn không quá tốt, nhưng cũng có chút thu nhập.

Hiện tại Lăng Kha không có việc gì làm, chỉ dựa vào tiền tiêu vặt cha mẹ cho để sống qua ngày, dù không lo không có tiền xài, nhưng ngặt nổi cả ngày bị người nhà thúc giục đi coi mắt kết hôn.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn gặp biến cố gia đình, bây giờ lại ly dị và quản lý tập đoàn Thịnh Thế.

Nam Tầm cũng từ Cố thái thái được người người ao ước biến thành bà mẹ đơn thân như bây giờ.

Hạ Tri Vi và Tiêu Dịch cũng chuẩn bị bước vào lễ đường hôn nhân, phụ nữ ở độ tuổi này đã ý thức được sự nghiệp quan trọng đến mức nào.

Trước đó bởi vì thân phận của Thịnh Hoàn Hoàn không tiện nên đều đeo đồ trang sức của Thịnh Thế là chính, Thịnh Hạ Chi Luyến chỉ có thể xuất hiện bằng những phối sức nhỏ, bây giờ trang sức Thịnh Thế cung không đủ cầu, cho nên bọn họ mới nảy ra ý này.

"Cậu là đồ nịnh bợ." Thịnh Hoàn Hoàn kéo Lăng Kha qua rồi gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Được rồi, thật là sợ mọi người quá, tớ cho mọi người mượn thân xác này nửa giờ, tùy mọi người muốn làm gì cũng được."

Lăng Kha vui vẻ ra mặt: “Cam đoan sẽ làm cậu đẹp nhất toàn sân, có một không hai."

Thịnh Thế còn có thể làm sao, chỉ có thể mặc cho các cô giày vò.

Rất nhanh Thịnh lão thái thái lại mang một bát thuốc vào, giám sát Thịnh Hoàn Hoàn uống xong rồi mới bưng cái chén không ra ngoài.

Vị thuốc Đông y đắng chát làm Lăng Kha nhịn không được giơ tay quơ quơ: “Mùi thuốc nồng quá, Hoàn Hoàn, bà ngoại cho cậu uống cái gì vậy?"

Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, đáy mắt lướt qua một tia ảm đạm: “Gần đây tớ không ngủ được."

Hiện tại còn chưa phải lúc nói cho họ biết chuyện cô mang thai.



Lăng Kha không để ý lắm: “Cậu có a1p lực quá lớn, chờ kết thúc tranh tài sẽ hết thôi."

Nam Tầm vừa ôm Hoan Hoan đi tiểu, trở về nghe thấy hai chữ "Tranh tài" thì Tiểu Hoan Hoan lập tức mềm mại nói: “Dì Hoàn Hoàn đẹp mắt như vậy, nhất định có thể lấy được hạng nhất."

Lăng Kha cười hắc hắc không ngừng: “Không nói cái khác, nếu bàn về thứ hạng nhan sắc thì dì Hoàn Hoàn của con thật sự có thể lấy được hạng nhất, đáng tiếc! Cuộc thi đấu này phải dựa vào thực lực."

Nam Tầm buông Hoan Hoan xuống, đi đến trước tấm kính trang điểm rồi uốn tóc cho Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Tin chị đi, thực lực và nhan sắc của Hoàn Hoàn mạnh như nhau, dù sao cũng là chị tay nắm tay dạy dỗ ra mà."

Lăng Kha "Chậc chậc" hai tiếng: “Chị Nam Tầm, chị đang khen Hoàn Hoàn hay là khen mình vậy?"

Sáng sớm Thịnh Hoàn Hoàn đã bị các cô trêu cho quên mất phiền não, bụng không đau, tâm tình cũng tốt lên, mặt đã khôi phục hồng hào.

"Oa, Hoàn Hoàn, da của cậu thật đẹp." Lăng Kha đánh phấn nền cho Thịnh Hoàn Hoàn rồi nhịn không được cảm thán: “Còn có lông mi và lông mày cũng thật xinh đẹp!"

Thịnh Hoàn Hoàn: “Ngậm miệng, cậu đang phun nước bọt lên mặt tớ đó."

Lăng Kha: “Chị hai, em đang khen chị đó... Được rồi, em không nói nữa được chưa?"

Nửa giờ sau, một vị tiên nữ xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Mái tóc dài hơi xoăn, mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn, trang dung tinh xảo, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, dáng người nhanh nhẹn tinh tế mặc chiếc váy dài hoa nhỏ màu trắng, sạch sẽ thoát tục phiêu diêu tiên khí.

Nam Tầm than nhẹ: “Thật là quá xinh đẹp, đôi khi không thể trách đàn ông trăng hoa, chị là phụ nữ mà nhìn còn rung động!"

Lăng Kha cũng chậc chậc: “Đúng đấy, vì sao Lăng Tiêu lại ly hôn với cậu chứ, mắt anh ta bị bệnh đúng không?"

Tiểu Hoan Hoan trợn to cặp mắt trắng đen rõ ràng: “Dì Hoàn Hoàn, nếu sau này con lớn lên đẹp bằng một nửa dì thì tốt rồi!"

"Mọi người quá khoa trương."

Kỳ thật chỉ trang điểm ăn diện lên mà thôi, Thịnh Hoàn Hoàn từng tham gia rất nhiều tiệc rượu, có lần nào không làm cả sảnh trầm trồ, cô đã quen rồi nên không cảm thấy cách ăn mặc hôm nay có gì đặc biệt.

Nhưng đây là tâm ý của bạn thân, cô vẫn vô cùng quý trọng: “Cái váy này thật xinh đẹp, mặc dù không phải phong cách của tớ, nhưng ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tệ."

Cái váy này là thật là tiên thật là bạch liên! ! !

Lăng Kha dương dương đắc ý: “Đó là đương nhiên, không xem thử là ai mua."



Nam Tầm đeo đồ trang sức lên cho Thịnh Hoàn Hoàn, trừ dây chuyền cô mang tới ra thì vòng tay và vòng tai đều là sản phẩm của Thịnh Thế, cài thêm một cái cài tóc nhỏ, cách ăn mặt này thật là tiên muốn chết.

Hôm nay là chủ nhật, lại là trận chung kết, để tránh bị kẹt xe nên các cô ra ngoài từ rất sớm, Đường Nguyên Minh đã an bài mấy chiếc xe hộ tống.

Lúc trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh hơi thất thần.

Anh luôn biết Hoàn Hoàn của mình rất xinh đẹp, nhưng hôm nay thật là đẹp đến nao lòng, có lẽ đàn ông đều thích phụ nữ ăn mặc dịu dàng ngọt ngào lại xinh đẹp như vậy.

Làm người ta rất muốn ôm cô vào trong ngực mà cẩn thận che chở.

Lăng Kha ngồi trong Maybach mà nói liên tục không dứt, dường như đã thoát khỏi bể khổ thất tình.

Bầu không khí trên đường rất sinh động, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện hôm nay Đường Nguyên Minh có chút khác thường, ngày trước anh độc miệng có thể luôn dùng một câu nhẹ nhàng làm Lăng Kha tức gần chết, nhưng cô lại giận mà không dám nói gì.

Nhưng hôm nay từ lúc lên xe đến bây giờ anh không nói một câu.

"Anh Minh, anh Minh?"

Không biết Đường Nguyên Minh đang suy nghĩ gì, Thịnh Hoàn Hoàn gọi hai tiếng anh mới nhìn về hướng cô: “Ừm?"

"Công ty anh có chuyện gì sao, để tụi em tự đi là được." Thịnh Hoàn Hoàn nói.

Đường Nguyên Minh lắc đầu, trên gương mặt anh tuấn mang theo chút mỏi mệt hiếm thấy: “Không có gì, em muốn nói cái gì?"

Đêm qua anh cả đêm không ngủ!

Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm nói: “Tối hôm qua cám ơn anh."

Đường Nguyên Minh nghe xong không nói gì, sắc mặt như lạnh xuống mấy phần, hình như anh muốn nói với cô cái gì, nhưng ngại Nam Tầm và Lăng Kha ở đây nên không nói ra.

Cho nên lúc xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn gọi anh lại: “Anh Minh."

Nam Tầm thức thời kêu Lăng Kha xuống xe trước.

Sau khi các cô đi, Thịnh Hoàn Hoàn mới nói: “Có phải anh có chuyện muốn nói với em không?"

Đường Nguyên Minh trầm mặc mười mấy giây mới mở miệng nói: “Anh có chuyện muốn nói với em, là liên quan tới Lăng Hoa Thanh, nhưng bây giờ em đừng nghĩ cái gì cả, mọi chuyện chờ thi đấu xong lại nói."

"Là Lăng Hoa Thanh phái người tới giết ba em sao?" Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đoán ra chuyện mà Đường Nguyên Minh chưa nói ra: “Vì sao, vì sao ông ta muốn ba em chết, giữa họ có thù oán gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.