Chương trước
Chương sau
"Hoàn Hoàn, em thật sự không muốn biết sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được quay mặt đi: “Không muốn."

"Không muốn!" Đường Nguyên Minh cười rồi phối hợp nói: “Lăng Tiêu đi tìm Lăng Hoa Thanh, vết thương sau lưng hắn cũng đến từ đó, chẳng lẽ Hoàn Hoàn không hiếu kỳ nguyên nhân sao?"

Cho nên vết thương sau lưng Lăng Tiêu là do Lăng Hoa Thanh đánh?

Điều này có liên quan gì đến chuyện tối hôm qua của cô?

"Khi Lăng Hoa Thanh ra tù, cha anh từng đề cập với anh là năm đó Lăng Hoa Thanh từng có ân oán với hai nhà chúng ta, bảo anh phải đề phòng một chút."

Đường Nguyên Minh chỉ nói như vậy thôi, có nhiều thứ nói nhiều có vẻ cố ý quá, chỉ cần nhắc nhở một chút thì cô sẽ tự đi thăm dò.

"Anh nói là..."

"Bây giờ còn chưa xác thực chứng cứ." Đường Nguyên Minh lại thay đổi đề tài: “Nhưng anh đoán Lăng Tiêu ly hôn với em có một nửa nguyên nhân là vì Lăng Hoa Thanh, ông ta không đồng ý hai người ở bên nhau."

Thật sao?

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới ngày cô và Lăng Tiêu đi đón Lăng Hoa Thanh ra tù, thái độ của ot đối với cô thật sự lộ ra chút lạnh lẽo.

Chẳng qua rốt cuộc Lăng Hoa Thanh có phải người phía sau màn hay không thì còn phải điều tra, cô sẽ không tin tưởng lời nói một phía của Đường Nguyên Minh.

"Cám ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này, em sẽ điều tra rõ ràng."

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với Đường Nguyên Minh, đáy lòng càng bài xích anh, cô luôn cảm thấy sự quan tâm của Đường Nguyên Minh đối với mình pha tạp rất nhiều thứ mà không phải thuần túy.

Sau đó cô bảo Trần Anh Kiệt dẫn hai người mà Đường Nguyên Minh an bài ra ngoài, để họ trở về cùng Đường Nguyên Minh.

Đường Nguyên Minh cũng không cưỡng cầu, khi rời đi ánh mắt lại tạm dừng trên người Trần Anh Kiệt hai giây.

"Anh Trần, giúp tôi điều tra Lăng Hoa Thanh nữa." Sau khi Đường Nguyên Minh rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Trần Anh Kiệt.

Trần Anh Kiệt gật đầu: “Được."

"Làm phiền."

Thịnh Hoàn Hoàn cung kính khom người với Trần Anh Kiệt rồi quay người lại đi vào trong nhà, cô có vài chuyện cần Thịnh phu nhân chứng thực.

Văn Sâm nhận lệnh của Lăng Tiêu âm thầm bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn, vừa tới đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn đứng chung, sau đó Lăng Tiêu liền nghe được tiếng gió.

Đáng tiếc Văn Sâm không dám đến quá gần, cho nên không nghe được hai người nói gì.

Sau khi Đường Nguyên Minh dẫn hai vệ sĩ rời đi, Văn Sâm lại gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu: “Đường Nguyên Minh dẫn người của mình rời đi, Thịnh tiểu thư lại quay vào trong phủ."



Trông thấy tin nhắn này, khóe miệng Lăng Tiêu không khỏi nhếch lên, Đường Nguyên Minh bị loại rồi.

Nhưng với lòng dạ và thủ đoạn của anh thì anh sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, trong Thịnh gia có tai mắt nên nhất định anh đã biết chuyện tối hôm qua.

Lăng Tiêu sắp xếp mọi thứ trong đầu lại, ý cười trên khóe miệng dần dần biến mất, có lẽ rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tra được Lăng Hoa Thanh.

Nếu như cô biết mọi chuyện thì hậu quả sẽ như thế nào?

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Bạch quản gia: “Thiếu gia, cậu muốn đến công ty hay là thông báo với cao tầng hủy bỏ hội nghị buổi sáng?"

Cả đêm Lăng Tiêu không chợp mắt tý nào, nhìn căn phòng trống rỗng trước mắt thì cảm thấy rất bực bội, cho dù hắn luôn không thừa nhận từ khi Thịnh Hoàn Hoàn đến thì trong nhà đã có thêm một thứ gọi là "Ấm áp".

Sau khi cô rời đi, ngôi nhà này lại khôi phục sự lạnh lẽo ngày trước.

Có nhiều thứ cảm nhận qua rồi mới biết nó quý giá thế nào.

Bạch quản gia: “Thiếu gia?"

Lăng Tiêu nói: “Không cần, tôi đến công ty."

Dù sao cũng không ngủ được.

Lần đầu tiên Lăng Tiêu sinh ra chán ghét với căn nhà lạnh lẽo này.

Lăng Tiêu rời đi không bao lâu thì quản gia của Lăng Hoa Thanh đã tới, ông không ở lâu mà lấy tóc của Lăng Thiên Vũ rồi đi ngay.

Mà Lăng lão thái thái lại bảo ông nói lại mấy câu với Lăng Hoa Thanh: “Sau khi chứng thực thân phận của Lăng Thiên Vũ thì bảo nó dẹp bỏ những tâm tư ác độc kia đi, nếu Tích Nhi bị nguy hiểm gì thì tôi và Tiêu Nhi tính hết lên đầu nó."

Lão quản gia cung kính khom lưng: “Yên tâm đi lão phu nhân, tôi nhất định sẽ nhắn lại đầy đủ."

Sau khi trò chuyện với Thịnh phu nhân mười mấy phút, Thịnh Hoàn Hoàn đến công ty.

Trên đường đi cô suy tư về cuộc nói chuyện với Thịnh phu nhân, theo bà thì năm đó Lăng Hoa Thanh và Thịnh Xán thật sự từng có cạnh tranh thương nghiệp, có một thời gian Lăng Hoa Thanh luôn giành mối làm ăn với Thịnh Thế.

Trừ cái đó ra thì hai nhà không có ân oán gì khác.

Sợ Thịnh phu nhân suy nghĩ nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không dám hỏi nhiều.

Nói tóm lại, Lăng Hoa Thanh và Thịnh Xán từng có mâu thuẫn, nhưng chỉ là cạnh tranh thương nghiệp, chút ân oán đó không đến mức làm Lăng Hoa Thanh muốn mạng của cô và Thịnh Xán!

Trừ phi còn gì mà cả Thịnh phu nhân cũng không biết.

"Tiểu thư, đến công ty rồi." Tài xế nhắc nhở.

Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần muốn xuống xe, lúc này tài xế lại lên tiếng ngăn lại: “Chờ một chút, có đội chó săn."

Đội chó săn?



Đúng rồi, hiện tại cô là người của công chúng, lên hotsearch tận mấy ngày, thân phận lại rất có điểm thu hút và còn có tin đồn với Kim Thần nên phóng viên không theo dõi cô thì theo dõi ai?

Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn cảm thấy đây là tuyên truyền miễn phí, cô lấy gương ra đeo dây chuyền và khuyên tai chủ chốt của mùa này lên.

Tiếp đó cô xoắn ống tay áo lên để lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, trên đó có đeo một vòng tay đơn giản nhưng không kém phần tinh xảo, trên ngón út cũng có một chiếc nhẫn tượng trưng cho độc thân.

Sau khi trang điểm sơ lại, cô nhìn người phụ nữ trong gương thì thấy càng trẻ tuổi xinh đẹp và già dặn thời thượng.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới hài lòng xuống xe.

Trong nháy mắt cô xuống xe, mấy ống kính đồng thời nhắm vào cô, chụp gần chụp xa hay quay video, chụp toàn thân thậm chí là nhắm thẳng vào mặt đều có đủ hết.

Thịnh Hoàn Hoàn có khí chất rất tao nhã, cô như không biết có người đang chụp hình mình mà còn đưa tay vén một lọn tóc không nghe lời ra sau tai, thành công làm vòng tay và chiếc nhẫn xuất hiện trong ống kính.

Sau khi tiến vào công ty và bắt đầu hội nghị thông lệ mỗi ngày, nhưng trong phòng họp lại không có bóng dáng của Tống Chí Thượng, chỉ có thư ký của ông nơm nớp lo sợ đứng cạnh ghế.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Quản lý Tống đâu?"

Không biết có phải thân phận tổng giám đốc này mang đến cho thư ký uy áp quá lớn không, hay là khí thế bây giờ của Thịnh Hoàn Hoàn quá mạnh mà thư ký khẩn trương đến mức đổ mồ hôi đầy trán: “Không biết, tôi gọi cho quản lý Tống mãi không ai bắt máy, không liên lạc được."

Không liên lạc được?

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhớ tới cuộc đối thoại trước đó với Tống Chí Thượng, cô liếc nhìn Chu Tín một cái, chẳng lẽ lão già này nhịn không được ra tay sao?

Chu Tín thản nhiên nhìn cô mà cười nói: “Có lẽ quản lý Tống bị chuyện gì làm chậm trễ."

Chu Tín lại muốn làm gì?

Thịnh Hoàn Hoàn ung dung nhìn mọi người mà nói: “Nếu quản lý Tống có việc thì không đợi ông ấy nữa, chúng ta họp đi!"

Vừa nói xong thì điện thoại của thư ký đã reo lên.

Nhìn thấy là số của Tống Chí Thượng, thư ký lập tức nghe máy, sau đó sắc mặt cực kỳ nặng nề như bị đả kích, vẻ mặt khó tin nổi.

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt, lập tức đứng lên mà nói: “Làm sao vậy?"

Giọng của thư ký hơi run rẩy: “Là bệnh viện gọi tới, Quản lý Tống xảy ra tai nạn xe, hiện tại đang cấp cứu."

Tai nạn xe, tai nạn xe...

Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Chu Tín, chỉ thấy Chu Tín vẫn thản nhiên như cũ, khóe miệng còn lộ ra ý cười.

Lúc này cũng chỉ có ông ta còn cười được!

Cao Tễ làm ra vẻ lo lắng mà nói: “Ai da, sao quản lý Tống lại xảy ra tai nạn, còn vào phòng cấp cứu, xem ra bị thương không nhẹ, trong thời gian ngắn sợ là không thể trở về công ty đi làm rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.