Chương trước
Chương sau
Từ ý cười trên khóe miệng của Thịnh phu nhân có thể thấy được bà rất hài lòng với Đường Nguyên Minh.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dời khỏi mặt bà, nhìn về phía Đường Nguyên Minh đang ngồi trên ghế sa lon, trong đầu vẫn không khỏi nhớ tới hình ảnh anh và Triệu Giai Ca kịch liệt triền miên, dạ dày cô lại cuộn trào lên.

"Anh Minh." Thịnh Hoàn Hoàn đè nén cảm giác nôn mửa xuống, lên tiếng chào hỏi Đường Nguyên Minh rồi mới đi qua chỗ Thịnh phu nhân, ngồi xuống bên cạnh bà và hỏi tiếp: “Anh tới sớm như vậy là có chuyện gì sao?"

"Anh đến thăm bác trai, tiện thể đưa em đi làm." Trong nụ cười của Đường Nguyên Minh mang theo cưng chiều, đáy mắt rất dịu dàng.

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, tuy chuyện tối hôm qua là do Đường Nguyên Minh bị gài bẫy, nhưng dù sao anh và Triệu Giai Ca cũng ngủ với nhau rồi, bây giờ lại điềm nhiên như không có việc gì mà dùng ánh mắt này nhìn cô, thật sự làm cô rất phản cảm.

Không nghi ngờ gì nữa, lòng dạ của Đường Nguyên Minh thâm sâu không lường được.

"Hoàn Hoàn, làm sao vậy?" Đường Nguyên Minh dịu dàng nhìn cô, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại khó chịu trong người, sau sự dịu dàng này của anh tràn ngập thăm dò, cô làm ra vẻ nhẹ nhàng mà cười cười: “Không có gì."

Lúc này người hầu tiến lên phía trước nói bữa sáng đã được chuẩn bị xong.

Họ dời bước đến bàn ăn để dùng cơm.

Trong lúc dùng cơm, Thịnh phu nhân vẫn luôn trò chuyện với Đường Nguyên Minh, ý cười trên khóe miệng rất tươi, cứ như mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng hài lòng.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ lên cuộc đối thoại đêm qua với Lăng Tiêu.

Hắn nói người của Đường gia sẽ không chấp nhận cô.

Triệu Giai Ca mới là cô dâu chuẩn mực trong lòng Đường Thắng Văn.

Trước đó đã truyền ra tin Đường Nguyên Minh và Triệu Giai Ca đính hôn, chắc mẹ còn chưa biết chuyện này!

"Cháu đang học nấu cơm à?" Thịnh phu nhân vui vẻ ra mặt: “Tốt tốt tốt, học nấu cơm tốt, Hoàn Hoàn nói người đàn ông biết làm cơm là thu hút nhất, nếu cháu không chê thì về sau thường xuyên tới nhà bác đi, bác dạy cháu."

Đương nhiên Đường Nguyên Minh rất vui lòng: “Vậy cháu xin quấy rầy."

Lúc này lại nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Anh Minh, em nghe nói anh và Triệu Giai Ca đã đính hơn, hôn sự sẽ tổ chức vào lúc nào?"

Lời này mới ra, bầu không khí trên bàn ăn lập tức đông lại thành băng.

Thịnh Hoàn Hoàn biết nói những lời này vào lúc này rất mất hứng, nhưng sớm cắt đứt ý tưởng của hai người cũng tốt, cô và Đường Nguyên Minh là không thể.

Đường Nguyên Minh để đũa xuống rồi nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn: “Cho nên vừa rồi Hoàn Hoàn cứ mất tập trung là đang nghĩ về chuyện này sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, cô luôn cảm thấy Đường Nguyên Minh đang thử thăm dò mình, anh sợ cô biết tối hôm qua anh và Triệu Giai Ca đã chung chăn gối.



Thịnh phu nhân hơi xấu hổ: “Cháu và Triệu Giai. . ."

"Bác gái, cháu và Triệu Giai Ca không hề có chút quan hệ nào." Đường Nguyên Minh cắt ngang lời Thịnh phu nhân nói, tuy là trả lời bà nhưng ánh mắt lại không dời khỏi mặt Thịnh Hoàn Hoàn, giọng điệu thản nhiên, âm vang mạnh mẽ: “Cháu sẽ không kết hôn với Triệu Giai Ca."

Không hề có chút quan hệ nào?

Rõ ràng đã ngủ mà còn nói chuyện thản nhiên như thế, nếu không phải tối hôm qua cô đã nhìn thấy video kia thì chắc sẽ tin tưởng anh.

Nhưng không sao, cô làm rõ chuyện này cũng không phải muốn anh làm sáng tỏ cái gì, chỉ không muốn mẹ ôm ảo tưởng gì với anh thôi.

Cô và Đường Nguyên Minh là không thể!

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Vậy sao, em cứ nghĩ tối hôm qua anh bỏ em lại là để đi cùng Triệu Giai Ca chứ."

Đường Nguyên Minh khựng lại: “Thật có lỗi, tối hôm qua anh uống nhiều quá."

Hoàn Hoàn, em đang thăm dò hay đã biết gì rồi?

Nhớ tới cú điện thoại sáng nay, anh đã biết hết những chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ tối hôm qua, bao gồm Henry muốn làm loạn với cô, Lăng Tiêu anh hùng cứu mỹ nhân và Thịnh Hoàn Hoàn gặp phải phục kích.

Lần trước Thịnh Xán bị ám sát nên Đường Nguyên Minh đã để lại hai người ở Thịnh gia, anh cũng biết chuyện tối hôm qua Lăng Tiêu xông vào Thịnh gia hai lần.

"Con ăn no rồi." Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên rồi cầm lấy túi xách đi ra ngoài.

Đường Nguyên Minh lại giải thích với Thịnh phu nhân: “Bác gái, cháu không thích Triệu Giai Ca, cháu có người mình thích rồi."

Tất nhiên Thịnh phu nhân biết, bởi vì người anh thích từ nhỏ chính là con gái cưng của bà: “Được rồi, bác tin tưởng cháu, mau đi đi!"

Đường Nguyên Minh lập tức quay người đuổi theo ra ngoài, trước khi Thịnh Hoàn Hoàn lên xe đã gọi cô lại: “Hoàn Hoàn, chúng ta nói chuyện đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, nhếch khoé miệng lên: “Được thôi!"

Cô đóng cửa xe lại rồi nói với tài xế: “Anh ra cửa lớn chờ tôi."

Sau khi xe rời đi, Đường Nguyên Minh đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh xin lỗi chuyện tối hôm qua, chú anh giữ anh lại rồi xảy ra chút chuyện không vui, anh không cố ý để lại mình em ở đó."

"Là chuyện gì?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.

Đường Nguyên Minh cười nói: “Em sẽ không muốn biết."

Tối hôm qua Lăng Tiêu nói hắn chỉ bồi thêm một cú trên cơ sở của Đường Thắng Võ, chuyện không vui mà Đường Nguyên Minh nói chắc là chuyện này.

Nếu Đường Nguyên Minh không muốn nói thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hỏi tới cùng, dù sao đây không phải là chuyện sáng rọi gì.

Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch lên: “Vậy em tha thứ cho anh."



Đường Nguyên Minh nhẹ nhàng thở ra rồi hỏi tiếp: “Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì không?"

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến sự vô lý của Henry, nhưng cô không muốn kể ra với Đường Nguyên Minh nên lắc đầu: “Không có, em đã về rất sớm."

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều làm Đường Nguyên Minh cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh cảm nhận được thái độ hôm nay của cô đối với anh đã thay đổi, dường như đang cố ý xa lánh anh.

Loại xa lánh này khác với trước kia, là sự kháng cự từ đáy lòng, thậm chí còn mang theo chút chán ghét mà chính cô cũng không phát giác!

Rốt cuộc là vì sao?

"Còn có chuyện gì không?"

Đường Nguyên Minh lại tiến lên một bước, đôi mắt thâm thúy kiêu ngạo nhìn thẳng vào cô: “Còn nữa, anh không thích Triệu Giai Ca."

Đây là muốn thổ lộ với cô sao, cũng tốt, như vậy cô có thể trực tiếp từ chối anh.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không muốn Đường Nguyên Minh lãng phí thời gian trên người cô.

Nhưng Đường Nguyên Minh chỉ đưa tay vuốt vuốt đầu cô rồi cưng chiều dịu dàng nói: “Đi thôi, em nên đi làm."

Vậy thôi sao?

Khi Đường Nguyên Minh quay người, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn kêu anh lại: “Anh Minh."

Đường Nguyên Minh dừng bước nhưng không quay đầu, dường như anh đã đoán được Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói gì.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Em đã tìm được một người rất lợi hại, bây giờ an ninh trong nhà đã được bố trí rất an toàn, anh dẫn hai vệ sĩ kia về đi!"

Đây là biến hướng từ chối anh.

Đường Nguyên Minh xoay người, vẻ mặt đã không còn sự dịu dàng vừa rồi nữa: “Rất an toàn sao, tìm được kẻ chủ mưu phía sau rồi à?"

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, còn chưa tới kịp giải thích thì Đường Nguyên Minh lại nói: “Chẳng lẽ em không hiếu kỳ vì sao mỗi lần xảy ra chuyện Lăng Tiêu đều xuất hiện?"

Thịnh Hoàn Hoàn kinh hãi: “Làm sao anh biết?"

Sau đó cô nhớ tới hai vệ sĩ kia, thì ra họ không chỉ là vệ sĩ của Đường Nguyên Minh mà còn là tai mắt của anh, xem ra anh thật sự không đơn giản như cô đã nghĩ.

Nghĩ đến mình bị giám thị, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không tốt lắm: “Anh muốn nói cái gì?"

"Lăng Tiêu đi rồi trở lại, sau lưng còn bị thương, chẳng lẽ em không muốn biết hắn đi đâu sao?"

Ánh mắt Đường Nguyên Minh quá sắc bén nóng bỏng làm Thịnh Hoàn Hoàn không được tự nhiên: “Chuyện này có liên quan gì đến em, em không muốn biết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.