Chương trước
Chương sau
“Được rồi.”

Khi Nam Tầm ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Diệp Sâm đã dựa vào sô pha ngủ rồi, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt anh hơi tái nhợt.

Nam Tầm rất bội phục, vào lúc này mà anh còn ngủ được, không đau sao?

Hay là... Mất máu quá nhiều nên ngất đi rồi?

Nam Tầm ném cái áo vào thùng rác rồi đỡ anh nằm xuống sô pha, sau đó ôm chăn mỏng đắp lên người anh, cuối cùng ánh mắt tập trung lênmắt cá chân sưng đỏ kia.

Nam Tầm không muốn lo cho anh, nhưng nhìn gương mặt ngủ say tái nhợt đó thì vẫn mềm lòng nên xoay người tìm khối đá đắp lên mắt cá chân cho anh.

Diệp Sâm giật giật, mở hai mắt thì thấy động tác của cô nên nhếch môi nói một câu: “Cảm ơn.”

Nam Tầm lạnh nhạt đáp lại: “Sáng mai anh phải đi về.”

“Ừm.” Diệp Sâm thản nhiên nói một tiếng rồi lại nhắm mắt.

Chườm lạnh phải tiến hành 15 đến 20 phút, cách 3 đến 4 giờ chườm lạnh một lần, Nam Tầm ngồi xuống bên ghế sô pha, một tay chơi điện thoại, tay còn lại cầm túi chườm nước đá.

Diệp Sâm không ngủ, anh cảm giác rõ được cái túi chườm nước đá di chuyển trên mắt cá chân sưng đỏ của mình, xúc cảm lạnh lẽo giảm bớt cảm giác đau đớn cho anh.

Một lát sau, tay cô đột nhiên ngừng lại.

Diệp Sâm mở mắt ra thì thấy Nam Tầm nhìn chằm chằm vàođiện thoại trong tay.

Anh biết cô nhìn thấy cái gì, buổi sáng hôm nay Cố Nam Thành đi cùng Trần Do Mỹ đến bệnh viện phụ sản bị truyền thông chụp được, thậm chí gã còn chính miệng thừa nhận mình và Trần Do Mỹ sắp kết hôn.

Việc này đang rất hot trên Weibo.

Nam Tầm đã thấy được tấm ảnh Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đi ra từ bệnh viện, hai người tay nắm tay, hành động trông rất thân mật.

“Lạnh.” Diệp Sâm rụt chân lại, thấp giọng nỉ non.

Nam Tầm tỉnh táo lại nên thu túi chườm đá lại, cầm điện thoại vào phòng ngủ.

Diệp Sâm lại mở hai mắt, ánh mắt rất sâu thẳm.

Qua chừng một giờ Nam Tầm bị tiếng đánh nhau truyền đến từ bên ngoài làm bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy xuống giường rồi khẽ mở cánh cửa ra.

Tình huống bên ngoài làm Nam Tầm cau mày.

Người đuổi giết Diệp Sâm đã tìm tới nơi này rồi?



Không thể không thừa nhận võ nghệ Diệp Sâm rất lợi hại, cho dù bị thương mà vẫn đối phó được với mấy người đàn ông kia, Nam Tầm thấy vậy cũng không nhúng tay.

Nhưng khi người đàn ông cuối cùng ngã xuống, một người trong đó lại móc ra một khẩu súng từ thắt lưng.

“Cẩn thận.” Nam Tầm biến sắc, không kịp nghĩ nhiều đã lập tức nhào về hướng Diệp Sâm.

“Phanh” một tiếng vang lên, viên đạn bắn xẹt qua đỉnh đầu Nam Tầm, hai người ngã xuống mặt đất.

Đối mặt nguy hiểm thì ai cũng có phản ứng bản năng, Nam Tầm không rảnh suy tư mà lập tức tìm kiếm vật che chở, lúc này một bàn tay to ghì lấy eo cô rồi mang theo cô lăn đến bên sô pha.

“Phanh phanh phanh...”

Tiếng súng liên tục vang lên, nhưng đều đánh hụt.

Bóng dáng Diệp Sâm chợt lóe rồi đập mấy cái ly thủy tinh vào người nổ súng, lại có vài âm thanh nặng nề vang lên, sau đó tiếng thuỷ tinh vỡ truyền đến, mảnh vụn bay vụt ra khắp nơi.

Diệp Sâm không chút do dự ôm Nam Tầm vào lòng để bảo vệ, mảnh nhỏ bay ra đâm vào lưng anh.

Nam Tầm nghe thấy tiếng kêu rên khe khẽ, tiếp theo là một giọng nói tức giận truyền đến: “Hết đạn rồi, rút thôi!”

Mấy người đàn ông đều bị thương, phát hiện không bắn trúng được Diệp Sâm nên không dám ham chiến, rất nhanh họ đã chạy trốn mất tăm.

“Em không sao chứ?” Diệp Sâm buông Nam Tầm ra, lo lắng nhìn cô.

Lúc này trong lòng Diệp Sâm đặc biệt kích động, vào thời khắc nguy hiểm vừa rồi cô lại không chút do dự nhào về hướng anh.

Nam Tầm lắc đầu rồi nhìn lên ngực hắn: “Anh lo cho bản thân trước đi!”

Băng gạc trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, chứng minh vết thương trên vai anh đã bị xé rách.

Nam Tầm dời mắt khỏi ngực anh, nhấc đôi tay lên vặn người anh lại thì thấy sau lưng anh có vài chỗ đang đổ máu, có vài mảnh thuỷ tinh hơi lớn còn cắm lên trên đó, nhưng đều là vết thương da thịt thôi.

“Con mẹ nó rốt cuộc anh trêu chọc người nào vậy?” Nam Tầm đẩy Diệp Sâm ra rồi đứng lên, sắc mặt âm trầm trừng anh: “Tôi không nên cứu anh.”

Cô muốn bình yên sống với Hoan Hoan, hiện tại xem ra là không có khả năng, tạm thời không thể ở lại căn hộ này.

“Xin lỗi, tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện này.” Diệp Sâm nhìn quanh căn phòng hỗn loạn rồi áy náy nói: “Nơi này không thể ở nữa, dọn đến nhà tôi ở một thời gian trước đi!”

“Bọn họ là nhắm vào anh, nhà anh có an toàn không?”

“Yên tâm, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho mẹ con em.”



Nam Tầm và Diệp Sâm nhìn nhau một lát rồi nói: “Vậy an bài như vậy trước đi!”

Cô không có lựa chọn nào khác, có thể đối phương là thế lực xã hội đen, trải qua lần này có khả năng sẽ theo dõi mẹ con cô, cô không muốn liên lụy kẻ nào nên ở nhà của Diệp Sâm là lựa chọn tốt nhất.

“Em đi thu dọn một chút đi, trong khoảng thời gian ngắn bọn chúng sẽ không trở về.”

Nam Tầm gật đầu rồi bước nhanh vào phòng ngủ.

Diệp Sâm cầm lấy mắt kính trên bàn rồi đeo vào, đôi môi gợi cảm nhếch lên.

Không bao lâu sau người của Diệp Sâm đã tới, Nam Tầm thấy mảnh kính sau lưng Diệp Sâm đã được rút ra và đang kẹp giữa hai ngón tay anh.

Thấy cô ôm Cố Hoan ra tới, Diệp Sâm ném mảnh kính vào thùng rác, nhận lấy quần áo mà cấp dưới đưa qua rồi tùy ý tròng lên, sau đó dặn dò bọn họ: “Cho hai người ở lại dọn dẹp sạch căn phòng này rồi đi.”

Cố Hoan ngủ rất say, mở mắt ra thì thấy là Nam Tầm ôm mình nên lại an tâm ngủ tiếp.

Sau khi lên xe, cấp dưới của Diệp Sâm bắt đầu xử lý vết thương giúp anh.

Nam Tầm bình tĩnh lạithì càng nghĩ càng tức giận: “Mọi chuyện đều nằm trong khống chế của anh đúng không?”

Hiện tại Nam Tầm rất hoài nghi Diệp Sâm cố ý dẫn những người đó đến tiểu khu của cô, đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn cũng có hiềm nghi đã mật báo.

Diệp Sâm nhướng mày, quay đầu lại nhìn về phía cô: “Tôi nói không phải em có tin không?”

Nhiều lắm là bất ngờ đáng mừng thôi!

Anh bị người ta đuổi giết vốn có thể dễ dàng chạy thoát, muốn trách thì trách tin nhắn của Thịnh Hoàn Hoàn tới quá kịp thời làm anh nảy ra một ý tưởng rồi biến thành âm mưu như lúc này.

Ánh mắt Diệp Sâm quá nóng rực, Nam Tầm đành dời tầm mắt khỏi mặt anh: “Tốt nhất là không phải, nếu tôi và Hoan Hoan có bất trắc gì đều tính lên đầu anh.”

Diệp Sâm bật cười: “Được, nếu hai mẹ con em bị thương mảy may nào thì tôi đền hết tài sản cho em, bao gồm cả tôi luôn, nhưng...”

Anh đột nhiên ngừng lại rồi không cười nữa: “Nhưng trước khi giải quyết chuyện này, em không thể tùy ý ra ngoài, trong tay đối phương có súng.”

Sắc mặt Nam Tầm không tốt mà gật đầu: “Tôi biết.”

Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô còn có thể làm sao bây giờ?

Lúc này Diệp Sâm đau đớn kêu lên một tiếng, Nam Tầm ngẩng đầu thì thấy máu ứa ra từ vết thương của anh nên không khỏi buột miệng thốt ra với người cấp dưới kia: “Anh có thể nhẹ một chút không?”

Nhìn vết thương trên vai Diệp Sâm bị rách vẫn luôn ứa máu, Nam Tầm lập tức buông Cố Hoan ra rồi đi về phía trước: “Tránh ra, chân tay vụng về.”

Người cấp dưới bị mắng lộ ra vẻ mặt oan ức: Oan uổng! Rõ ràng là Diệp thiếu đột nhiên động đậy nên vết thương mới bị rách thành như vậy, không thể trách tôi được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.