Chương trước
Chương sau
Cô muốn cái gì?

Rất đơn giản, là một gia đình hạnh phúc ấm áp.

Có lẽ Đường Nguyên Minh có thể cho cô, nhưng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn không muốn bắt đầu một tình yêu mới, cô cần thời gian.

Một giờ sau, Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện ngoài cửa nhà Nam Tầm, vừa chuẩn bị giơ tay gõ thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Nam Tầm và Cố phu nhân sắc mặt âm trầm.

Giọng nói lạnh nhạt xa cách của Nam Tầm vang lên: “Mời Cố phu nhân đi cho, về sau đừng đến nữa, tôi và Hoan Hoan cũng không hoan nghênh bà.”

Cố phu nhân bị đuổi đi rất phẫn nộ, lạnh lùng nhìn Nam Tầm: “Cô sẽ hối hận.”

Cố phu nhân ném xuống những lời này rồi phất tay áo bỏ đi.

Nhìn Cố phu nhân bỏ đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Nam Tầm: “Sao bà ta lại tới đây?”

Nam Tầm bực bội trả lời: “Còn không phải vì chuyện Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ kết hôn sao.”

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Rốt cuộc bà ta có ý gì?”

Nam Tầm cười lạnh: “Bảo chị phá hư hôn lễ của họ, sắp xếp cho chị và Cố Nam Thành tái hợp.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không cảm thấy bất ngờ gì mấy: “Lúc trước người liều mạng phá hoại hôn nhân giữa chị và Cố Nam Thành là bà ta, không ngờ nhanh như vậy đã hối hận!”

“Mà cũng đúng, cả nhà Trần Do Mỹ đều không phải đèn cạn dầu, nếu cô ta gả vào thật thì nhà họ Cố sẽ rất náo nhiệt.”

Nam Tầm lạnh nhạt nói: “Những chuyện này không liên quan đến chị. “

“Đúng vậy, không nói chuyện của bọn họ nữa, em có việc gấp tìm chị này.” Thịnh Hoàn Hoàn không cười nữa, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Nam Tầm nghe lời nhờ vả của Thịnh Hoàn Hoàn thì suy tư một lát mới trầm ngâm nói: “Chị có một người thích hợp, em có thể đi thử xem, chị tìm tư liệu của anh ta cho em.”

Người mà Nam Tầm đề cử cho Thịnh Hoàn Hoàn tên là Trần Anh Kiệt, xuất thân từ cùng trường quân đội với Nam Tầm và là đàn anh của cô, võ nghệ của người này rất lợi hại, hơn nữa rất có nguyên tắc.

Vì nguyên nhân gia đình nên Trần Anh Kiệt từ bỏ cơ hội tiến vào bộ đội để ở lại chăm sóc người mẹ bị bệnh, hiện giờ đang làm vệ sĩ cho một ông chủ lớn.

Ngày trước có người chi trả một khoản lớn nhờ anh nhận nhiệm vụ ám sát, anh không nhìn tờ chi phiếu kia lấy một cái đã xé bỏ.

Nam Tầm nói: “Anh Trần là người rất trọng tình nghĩa, hiện giờ căn bệnh của mẹ anh ấy chính là một cơ hội, nếu em muốn mời chào ảnh thì nhờ ông ngoại bà ngoại em rời núi, chỉ cần có thể giữ được mạng của mẹ mình thì anh ấy sẽ tạm thời làm việc cho em.”

Thịnh Hoàn Hoàn không hề do dự: “Được, sáng mai em lập tức đi tìm anh ấy.”

Thời gian này vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đã ngủ rồi, hai cụ rất chú trọng dưỡng sinh nên trước 10h đêm là ngủ.

Thịnh Hoàn Hoàn cất tư liệu đi, nhớ tới cuộc nói chuyện trước đó với Diệp Sâm nên cố làm ra vẻ tùy ý mà hỏi: “Trong khoảng thời gian này Diệp Sâm còn đến làm phiền chị không?”



Nam Tầm lắc đầu: “Không có.”

Cố Hoàn Hoàn hỏi thăm dò: “Vậy chị có cảm thấy thất vọng không?”

“Không có.”

“Không có chút mất mát nào luôn sao?”

Mặt Nam Tầm trầm xuống, lập tức bóp chặt cổ Thịnh Hoàn Hoàn: “Thành thật khai báo, có phải em và Lăng Kha bị Diệp Sâm mua chuộc hay không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giơ đôi tay đầu hàng: “Tiểu nhân không dám, xin nữ vương đại nhân tra xét rõ ràng.”

Trong mắt Nam Tầm bắn ra tia hung ác, cảnh cáo nói: “Nếu em dám bán đứng chị thì chị sẽ bán rẻ em đấy.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhu nhược đáng thương hỏi: “Bán cho ai?”

Nam Tầm: “Lão Vương hàng xóm.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Em quý lắm, bán rẻ đến mấy lão Vương kế bên cũng mua không nổi.”

“Cút.” Nam Tầm bật cười buông cô ra: “Hoan Hoan ngủ rồi, đi ra ngoài với chị một chút đi.”

“Được, em đi WC trước.”

Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên đi về hướng toilet, sau khi đóng cửa lại cô lập tức gửi tin nhắn cho Diệp Sâm: “Diệp thiếu, cơ hội tình cờ gặp mặt đã tới.”

Nam Tầm nói không sai, cô và Lăng Kha thật sự bị Diệp Sâm mua chuộc, ngày đó Diệp Sâm và các cô trò chuyện rất lâu, hiện giờ họ đều nghiêng về hướng Diệp Sâm, nỗ lực tác hợp cho hai người bọn họ.

Diệp Sâm cũng hứa với các cô là trừ phi Nam Tầm chịu hẹn hò với anh, nếu không sẽ không làm ra hành vi gây rối nào.

Cuộc gặp mặt tình cờ kế tiếp làm Thịnh Hoàn Hoàn phải mở rộng tầm mắt.

Diệp Sâm bị người ta đuổi giết, trên người trúng một đao, chân cũng bị thương, là Nam Tầm ra tay cứu anh một mạng rồi mang anh về nhà chữa trị.

Nhìn vết thương trên người Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác, Diệp Sâm thật sự bị người ta đuổi giết hay đang dùng khổ nhục kế?

Nếu là khổ nhục kế thì người đàn ông này thật làm người ta bội phục!

“Cái kia... Đã khuya rồi, em phải đi về, chị Nam Tầm, em thấy vết thương của Diệp thiếu không nhẹ, chị phải chăm sóc tốt cho anh ấy nha, em đi trước.”

Xác định Diệp Sâm không có việc gì, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng chuồn mất.

Cái con nhỏ chết tiệt này.

Nam Tầm thầm mắng một câu rồi trừng Diệp Sâm: “Còn ngơ ra làm gì, mau cởi áo ra, máu sắp dính lên sô pha của tôi rồi kìa.”



Bả vai của Diệp Sâm trúng một đao làm máu nhuộm đỏ cả áo sơmi của anh, tay trái hoàn toàn không thể động đậy, anh nhìn cô gái trước mặt mà nói: “Em đưa tôi đi bệnh viện đi! Tôi sợ Hoan Hoan thức dậy sẽ sợ.”

Nam Tầm thấy cái áo của anh bị máu làm ướt đẫm thì sắc mặt âm trầm xuống: “Sao anh nói nhiều quá vậy?”

Cô mở hộp y tế ra, thấy anh còn ngồi đó bất động thì không vui nhăn mày lại: “Ngơ ra đó làm gì, còn muốn tôi cởi giúp anh à?”

Lúc này Diệp Sâm mới nâng lên tay phải, tháo từng cái nút trên áo ra để lộ lồng ngực dính máu.

Nam Tầm đã chuẩn bị xong thuốc và nước sát trùng, thấy Diệp Sâm còn mặc áo trên người thì lập tức nổi nóng: “Tôi bảo anh cởi áo ra, anh không nghe hiểu tiếng người à?”

Diệp Sâm nâng tay phải lên, dáng vẻ trông rất oan ức: “Tay áo không cởi ra được.”

“Phiền phức.” Nam Tầm nhìn vết thương của anh một cái, lập tức tiến lên bắt lấy cổ tay anh rồi tháo cái nút trên đó ra.

Sau khi tháo nút trên tay áo, Nam Tầm ngại anh quá chậm nên dứt khoát lột áo anh xuống, sau đó nặng nề nhìn vết thương trên vai anh: “Vết thương rất sâu, phải may lại mới được.”

Diệp Sâm nói: “Vậy may đi!”

Nam Tầm gật đầu rồi cầm lấy nước sát trùng: “Hơi đau, anh kiên nhẫn một chút, đừng đánh thức Hoan Hoan.”

Nói xong, cô lập tức đổ nước sát trùng lên vết thương của Diệp Sâm.

Diệp Sâm chỉ hơi nhíu mày, nhưng không phát ra âm thanh nào cả.

Động tác của Nam Tầm rất nhanh nhẹn, sau khi lau khô máu cho anh thì cô lấy kim chỉ đến: “Không có thuốc tê, tôi cố gắng nhẹ một chút, nếu anh thật sự không nhịn được thì cắn lấy cái áo đi.”

Diệp Sâm lạnh nhạt mở miệng: “Không cần, em ra tay đi!”

Nam Tầm nhướng mày, không nói thêm gì nữa.

Xúc cảm ấm áp mềm mại truyền đến từ trong ngực, Diệp Sâm rũ mắt nhìn hai hàng lông mi thật dài trước mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tầm Nhi, em trốn không thoát đâu.

Động tác của Nam Tầm rất nhẹ nhàng, nhưng kim đâm thủng máu thịt thì nhẹ đến mấy cũng đau đớn khó nhịn, cô thấy Diệp Sâm chảy mồ hôi lạnh nên thấp giọng nói: “Nói chuyện để dời sự chú ý đi.”

Diệp Sâm: “Làm người phụ nữ của tôi đi.”

Tay Nam Tầm cứng lại, không nâng mắt lên mà nói: “Không có khả năng.”

Diệp Sâm: “Vậy tôi và em không có gì để nói.”

Nam Tầm lạnh nhạt nói: “Tùy anh.”

Kế tiếp Diệp Sâm không nói một lời, khuôn mặt tuấn tú ứa đầy mồ hôi.

Cảm nhận được đôi tay nhỏ linh hoạt di chuyển qua lại trên ngực mình, cả người Diệp Sâm căng cứng, con mẹ nó thật là nhân đôi tra tấn mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.