Chương trước
Chương sau
Giờ phút này, nhất cử nhất động của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Thiên Vũ đều rơi vào mắt Lăng Tiêu.

Khi nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trên sàn nhà, dựa vào sô pha nỗ lực học tập, mặt Lăng Tiêu trở nên âm trầm.

Không phải sách của cô bị hắn tịch thu rồi sao, đâu ra quyển nữa vậy?

Lăng Tiêu cảm nhận ra hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn trưởng thành, cô coi lời nói của hắn trở thành gió thoảng bên tai.

Nhìn cô gái nghiêm túc ghi chép, ngón tay thon dài của Lăng Tiêu nhẹ nhàng gõ lên bàn làm việc.

Hắn nên trừng phạt cô như thế nào?

Một lát sau, Lăng Tiêu lấy di động ra.

Không bao lâu sau, giọng nói của Bạch quản gia truyền đến từ di động: “Thiếu gia.”

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm màn hình máy tính và hỏi: “Thiếu phu nhân ăn cơm trưa chưa?”

Bạch quản gia vừa nghe thì bắt đầu báo cáo tình hình của Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân đã ăn cơm trưa, cũng đã hết sốt, đã uống thuốc, nhìn có vẻ rất tỉnh táo.”

Bạch quản gia còn tưởng rằng Lăng Tiêu lo lắng cho Thịnh Hoàn Hoàn, còn nhiều lời nói thêm một câu: “Thiếu gia yên tâm, hiện tại thiếu phu nhân đã không có chuyện gì.”

“Phải không?” Giọng nói lười biếng của Lăng Tiêu truyền đến từ di động: “Nếu không có việc gì thì bảo cô ta ra ngoài phơi nắng, không cần ở trong nhà.”

“A?” Bạch quản gia hơi ngơ ra, không khỏi nhớ tới ngày Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn lấy giấy kết hôn, Lăng Tiêu bảo Thịnh Hoàn Hoàn phơi nắng tận một ngày: “Thiếu gia, ý của ngài là?”

Lăng Tiêu không để ý mà nói: “Phơi nắng nhiều, đổ mồ hôi nhiều thì mới khỏe được.”

Bạch quản gia lo lắng nói: “Nhưng sức khoẻ của thiếu phu nhân...”

Lăng Tiêu cười lạnh: “Tôi thấy cô ta rất khoẻ.”

Bạch quản gia: “...”

Vì thế không bao lâu sau, Bạch quản gia liền đi gõ cửa.

Thịnh Hoàn Hoàn đang học rất tập trung, Bạch quản gia gõ rất nhiều lần cô mới đáp: “Tiến vào.”

Bạch quản gia đẩy cửa bước vào, Thịnh Hoàn Hoàn đang nằm dài trên bàn trà khắc khổ học tập, trên mặt còn đeo cặp kính mắt, vẻ mặt điềm tĩnh nghiêm túc, nhìn y như một sinh viên xinh đẹp thanh thuần.

Bạch quản gia nhăn mày: “Thiếu phu nhân, bệnh của ngài còn chưa khỏi, sao lại ngồi trên sàn nhà?”

Mặt đất rất lạnh, tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn còn sốt cao 40 độ.

Thịnh Hoàn Hoàn không cho là đúng, ngẩng đầu nhìn Bạch quản gia: “Có chuyện gì sao?”



Bạch quản gia nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

 

Thịnh Hoàn Hoàn thấy vậy thì tháo kính xuống: “Bạch quản gia, có việc gì cứ nói thẳng đi!”

Bạch quản gia cong người trước Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu gia bảo ngài đi ra ngoài phơi nắng thêm, đừng cứ ngồi trong phòng.”

Thịnh Hoàn Hoàn liên tục nghiền ngẫm những lời này hồi lâu, mãi đến khi nhớ đến trừng phạt của Lăng Tiêu đối với cô ngày nhận giấy kết hôn thì mới hiểu được ý hắn.

Phản ứng của cô rất bình tĩnh: “Lần này lại là vì nguyên nhân gì?”

Bạch quản gia cúi thấp đầu xuống: “Thiếu gia nói, thân thể thiếu phu nhân quá yếu, phơi nắng thêm để ra mồ hôi thì mới khỏe mạnh được.”

Sức khoẻ cô yếu thế à? Cũng không nghĩ xem cô vì ai mới sinh bệnh, nếu cô yếu, sức khoẻ không tốt thì có thể khỏi nhanh như thế sao?

Không có nguyên nhân gì tức là do hắn chán ghét cô, không muốn cô được yên lành.

“Tôi đã biết.” Thịnh Hoàn Hoàn khép sách lại, đứng lên.

Bạch quản gia hô một tiếng ra ngoài cửa, hầu gái bưng đủ loại sản phẩm chống nắng tiến vào: “Thiếu phu nhân, bôi thêm chút kem chống nắng, mặc áo dài tay, đội mũ che nắng, đừng phơi hư da mình.”

“Là ý của Lăng Tiêu hay là của Bạch quản gia?” Thịnh Hoàn Hoàn thực nghi hoặc, sao Bạch quản gia đột nhiên quan tâm cô như thế?

Bạch quản gia cười cười: “Đương nhiên là ý của thiếu gia, tuy rằng ngài ấy không nói rõ, nhưng tôi biết ngài ấy có ý này.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Thì ra là ông đoán.”

Cô biết ngay lời nói này đâu thể nào phát ra từ cái mồm của Lăng Tiêu.

Bạch quản gia: “... Thiếu phu nhân, tôi đi theo thiếu gia từ nhỏ, luôn rất hiểu ngài ấy.”

Thịnh Hoàn Hoàn không nói thêm gì nữa, nhìn đống kem chống nắng kia, cô duỗi tay chọn một tuýp từ trong đó: “Được rồi, đi ra ngoài đi, tôi lập tức đi xuống.”

Khi Lăng Tiêu xem camera liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn “Võ trang” đầy mình, ngồi trong khu vườn phong cảnh nao lòng, phơi mình dưới thái dương mà đọc sách, bên cạnh còn có cái quạt điện di động.

Lăng Tiêu mím chặt môi, ai cho cô ngồi?

Còn có quạt, thật biết hưởng thụ, khó trách đã vậy mà cô còn có tâm tình đọc sách, xem ra là Bạch quản gia quá nhân từ với cô.

Năm phút sau, quyển sách trên tay Thịnh Hoàn Hoàn và quạt điện bên cạnh đều bị tịch thu, ngay cả cái ghế dài dưới mông cũng bị người hầu nâng đi.

Cuối cùng cũng hợp ý của Lăng Tiêu.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ trăm lần cũng không ra cô lại làm sai cái gì?

Không có quạt, rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã chảy mồ hôi đầy đầu, có bóng râm dưới tán cây mà lại không cho gió mát, đối mặt với hoa cỏ đầy sân, cô đã không còn tâm tư thưởng thức.



Lúc này, một bóng dáng nho nhỏ chạy tới chỗ cô.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Thiên Vũ đội nón kết trên đầu, cậu ôm bảng viết chạy tới, mà Bạch quản gia bung dù đen che trên đầu cậu, sợ làm Thái Tử gia trúng nắng.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, đau lòng nhìn cậu nhóc nhỏ bé: “Thiên Vũ, nơi này nóng lắm, sao con lại ra đây?”

Lăng Thiên Vũ lập tức viết nhanh một hàng chữ: “Con đói bụng, muốn ăn cơm.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Bạch quản gia, Bạch quản gia gật gật đầu với cô.

Hiển nhiên đây là ý của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt đáng yêu bảnh trai của Lăng Thiên Vũ, trong lòng lập tức mềm mại, cô ôm cậu nhóc lên: “Thiên Vũ muốn ăn cái gì?”

Cậu nhóc chỉ gật đầu gật đầu, ý là cô nấu cái gì cậu cũng thích, cậu không kén ăn như ba.

“Thật ngoan, chúng ta gọi điện thoại cho ba nhé?”

Cậu nhóc lại gật đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn nhấn lên cái mũi nhỏ của cậu, có lẽ cô nên chính miệng hỏi hắn xem rốt cuộc cô đã làm sai cái gì?

Lúc này trong văn phòng Lăng Tiêu, thư ký Phùng đang báo cáo công tác một ngày cho Lăng Tiêu, báo cáo xong lại nói: “Lăng tổng, phu nhân lại gọi điện thoại đến.”

Lăng Tiêu nghe xong thì mặt không cảm xúc mà hỏi: “Lần này lại muốn bao nhiêu?”

Phùng Việt trả lời: “Năm ngàn vạn.”

Vẻ mặt Lăng Tiêu không hề biến hóa, giống như một cái máy không có tình cảm: “Bà ta muốn nhiều tiền như vậy làm gì?”

Phùng Việt lấy ra một tấm hình đưa tới trước mặt Lăng Tiêu: “Gần đây phu nhân rất thân cận với người đàn ông này, anh ta muốn mở phòng tập thể thao, phu nhân muốn đầu tư.”

Đó là một tấm ảnh chụp chung, người đàn ông trẻ tuổi cường tráng, người phụ nữ nhìn khoảng 30, nhưng thực tế đã gần 50 tuổi, chỉ là dáng người và dung mạo còn rất trẻ.

Người phụ nữ trong ảnh chính là mẹ ruột của Lăng Tiêu - An Lan.

Lăng Tiêu nhìn người đàn ông dáng người cường tráng trẻ tuổi trong ảnh thì mím môi mỏng thật chặt, vài giây sau mới lạnh lẽo mở miệng: “Nói cho bà ta, muốn tiền thì an phận cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy người đàn ông này nữa.”

Phùng Việt gật đầu: “Đã rõ.”

“Đi ra ngoài đi!”

Sau khi Phùng Việt rời đi, Lăng Tiêu nhìn tấm hình trong tay, sắc mặt càng lạnh lẽo: “Nhiều năm như thế rồi mà bà vẫn không thay đổi chút nào.”

Hồi trẻ như thế, già rồi cũng như thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.