🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vì sao cha lại không ly hôn với người đàn bà như vậy? Cho dù đã vào tù cũng không chịu ký tên lên đơn ly hôn, vì sao?

Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ đang gần năm mươi nhưng vẫn còn rất xinh đẹp trong ảnh, hắn lập tức xé ảnh thành mảnh nhỏ rồi ném vào thùng rác.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại đến.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua điện thoại rồi bắt máy: “Chuyện gì?”

Rốt cuộc cô gái này cũng xin tha rồi sao?

Thịnh Hoàn Hoàn vốn có đầy nghi hoặc muốn chất vấn, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu lại nuốt trở vào, lúc này cô không thể tìm đường chết nữa, lấy lòng hắn mới là hành động thông minh.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nhắc đến Lăng Thiên Vũ, cô không muốn lợi dụng cậu bé.

Vì thế cô hỏi: “Buổi tối anh muốn ăn cái gì?”

Lăng Tiêu nắm chặt di động, nhớ tới gương mặt của An Lan, đột nhiên lạnh lùng nói: “Hiện tại mới 4h, cô hỏi có quá sớm không, mặt trời xuống núi rồi hỏi lại tôi.”

Ý là Thịnh Hoàn Hoàn phải phơi nắng trong sân đến khi mặt trời xuống núi mới được rời đi.

Dứt lời, Lăng Tiêu trực tiếp tắt máy.

Hắn lại nhìn về hướng cái thùng rác bên chân, nhìn chằm chằm những mảnh vụn trong đó không nhúc nhích.

Hắn nhớ cha đã từng nói, tay nghề nấu ăn của người đàn bà này cũng rất tốt, lúc chưa kết hôn ngày nào cũng nấu cơm cho cha, sau đó thành công gả vào Lăng gia liền không vào bếp nữa.

Thân là con trai của bà, hắn chưa bao giờ được ăn cơm do bà nấu, cho dù chỉ là một bữa.

Đàn bà đều như thế, hao hết tâm tư giành được trái tim của đàn ông thì bắt đầu lên mặt, tùy ý giẫm đạp lên chân tình của họ.

Mà hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận lấy lòng hắn chỉ vì có chuyện cầu xin, cũng vì để cô có thể sống càng tốt ở Lăng gia.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn cất điện thoại, Bạch quản gia hỏi: “Thiếu gia nói thế nào?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu với ông.

Bạch quản gia nghĩ thầm dựa theo giọng điệu trước đó của thiếu gia thì không nên như vậy!

Hơn nữa tối hôm qua là thiếu gia tự mình chăm sóc thiếu phu nhân cả đêm, đây chính là đãi ngộ chưa ai từng được hưởng thụ.

Theo lý thuyết, thiếu gia thật sự lo lắng cho thiếu phu nhân, nhưng hiện tại cách làm của hắn làm ông không hiểu nổi!

“Thôi, nơi này nóng lắm, ông dẫn Thiên Vũ vào trước đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn muốn giao Lăng Thiên Vũ cho Bạch quản gia, nhưng cậu nhóc ôm chặt lấy cổ cô, không chịu rời đi.



Lăng Thiên Vũ không giống với những đứa trẻ khác, Thịnh Hoàn Hoàn không dám cưỡng chế để Bạch quản gia ôm cậu đi, vì thế nhẹ giọng dỗ dành.

Nhưng vô dụng, dù cô nói cái gì thì cậu cũng lắc đầu, cứng đầu muốn ở lại với cô, hơn nữa khuôn mặt nhỏ trông có vẻ rất phẫn nộ.

Đáng tiếc cậu nhóc không nói được, nếu không lúc này nhất định sẽ tự gọi điện thoại cho Lăng Tiêu mà giằng co với hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn thực cảm động, nhưng cô không thể chiều theo cậu, nắng mùa hè rất độc, hiện tại cô đã cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cậu còn nhỏ như thế thì càng không chịu nổi.

Hơn nữa nếu Lăng Tiêu biết thì nhất định sẽ cho rằng cô lợi dụng cậu nhóc, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Nhưng cậu nhóc lại cứng đầu không nghe lời cô nói.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó nói với cậu: “Nếu Thiên Vũ không muốn đi, vậy ở lại đi, con có thấy nơi này có rất nhiều hoa đẹp không, Thiên Vũ vẽ một bức cho dì được không?”

Lăng Thiên Vũ nghe xong thì liên tục gật đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Bạch quản gia: “Làm phiền Bạch quản gia lấy giá vẽ và bút đến giúp chúng tôi.”

Khi nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn ra hiệu cho Bạch quản gia nhìn về hướng bóng râm.

Không bao lâu sau, giá vẽ đã được đặt dưới bóng râm, Thịnh Hoàn Hoàn nắm tay Lăng Thiên Vũ đi qua đó, sau đó lại bước ra nắng, đứng ở bụi hoa, cười nói với cậu: “Thiên Vũ, dì đứng đây này, con vẽ đi.”

Kỳ thật lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, đầu đau muốn nứt ra, không biết bị cảm nắng hay lại phát sốt.

Nhưng cô không dám khiêu chiến sự nhẫn nại và quyền uy của Lăng Tiêu!

Bạch quản gia cho người lấy nước uống hạ sốt đến, nhưng uống xong vẫn không giảm bớt, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi, hô hấp cũng trở nên nặng nề, trước mắt dần dần biến đen!

Thịnh Hoàn Hoàn té xỉu trong bụi hoa, cô nghe thấy được tiếng hô kinh sợ của Bạch quản gia và người hầu, sau đó hoàn toàn rơi vào hôn mê...

Khi Lăng Tiêu nhận được điện thoại của Bạch quản gia, ông đã lòng như lửa đốt mà thốt lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân té xỉu, sốt cao 41.6 độ.”

Người bị sốt cao vượt qua 41.6 độ, nếu thân nhiệt không thể kịp thời hạ xuống thì sẽ làm tế bào não và dây thần kinh tổn thương, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.

Bình thường nhiệt kế có mức cao nhất là 42 độ, bởi vì thân nhiệt con người rất ít vượt qua 42 độ.

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn sốt cao 41.6 độ, tình huống rất nguy cấp, khó trách Bạch quản gia lại sốt ruột như vậy.

Mạng người quan trọng, có thể không nóng lòng sao?

Lăng Tiêu nghe xong thì lập tức lấy chìa khóa xe ra, bước nhanh ra ngoài, còn hung hăng ra lệnh cho Bạch quản gia: “Mặc kệ các người dùng cách gì, mau chóng làm thân nhiệt của cô ta hạ xuống.”

Khi Đường Dật nhận được điện thoại thì vừa tiễn vợ chồng Hàn Tín đi, anh không dám trì hoãn mà lao về hướng Lăng gia.

Nửa đêm Thịnh Hoàn Hoàn mới ổn định lại, trong lúc ngủ mơ cô cảm thấy có lúc mình rơi vào biển lửa, có lúc lại sa vào đầm băng, lúc nóng lúc lạnh, rất khó chịu.



Trên người cô đổ mồ hôi đầm đìa, quần áo vừa thay không lâu lại phải đổi cái khác, có người cầm khăn lau người cho cô, cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại nặng trịch.

Mãi đến nửa đêm, cuối cùng cô cũng ngủ say.

Sáng sớm tỉnh lại, cô mở mắt ra liền thấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Lăng Thiên Vũ, lúc này cậu nhóc đang lo lắng nhìn cô, ngũ quan nhăn thành một cục.

Thấy cô tỉnh lại, Lăng Thiên Vũ lập tức đặt tay nhỏ lên trán cô, sau đó lại sờ sờ trán mình. Lặp lại như thế rất nhiều lần, cậu lại vươn một ngón tay ra quơ quơ trước mắt cô.

Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt, không rõ nguyên do mà nhìn cậu nhóc trước mặt.

Thấy cô không phản ứng, hiển nhiên Lăng Thiên Vũ rất sốt ruột, vẫn luôn lắc lắc đầu ngón tay trắng nõn kia.

“1?” Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác nói ra một chữ, phát hiện giọng nói mình vừa khô vừa khàn.

Chỉ thấy cậu nhóc rất vui vẻ, lại duỗi một ngón tay ra.

“2?”

Cậu nhóc càng vui, lại mở bàn tay nhỏ ra.

“5?”

Lăng Thiên Vũ mừng rỡ, lập tức chạy ra ngoài cửa.

Thịnh Hoàn Hoàn câm nín, hoá ra cậu nhóc này đang lo não cô bị sốt hư luôn sao?

Sau khi trải qua bệnh nặng, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân vô lực, đang muốn ngồi dậy thì Lăng Thiên Vũ liền lôi kéo Lăng Tiêu đi vào.

Nhìn thấy người đàn ông này, Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại.

Lăng Tiêu sải đôi chân thon dài đi qua chỗ cô, trên người hắn là bộ đồ màu trắng mặc ở nhà, lại không cách nào che giấu khí thế hùng mạnh và sự cao quý sinh ra đã có sẵn.

Nhưng người đàn ông tôn quý thông minh này lại làm ra hành động giống y như Lăng Thiên Vũ.

 

Một bàn tay to đặt lên trán cô, dừng lại một lát rồi lại lấy ra, tiếp theo trước mắt cô xuất hiện hai ngón tay thon dài xinh đẹp.

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Bộ nhìn cô bây giờ rất giống bị cháy não sao?

Cũng may Lăng Tiêu không phải Lăng Thiên Vũ, quan sát vẻ mặt của cô một chút liền thu ngón tay lại, lạnh nhạt mở miệng: “Cô muốn ngồi dậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn gật gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.