Chương trước
Chương sau
Lời này là nói cho Cố Nam Thành đứng bên ngoài nghe, lúc nói câu này, khóe miệng Trần Do Mỹ vẫn nở nụ cười của người chiến thắng.

Khi đến gần Nam Tầm, cô ta mới dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy mà nói: “Cha cô quỳ lạy cầu xin Cố Nam Thành, đáng tiếc Cố Nam Thành không quay đầu lại, cha cô té xỉu trên đường, nếu không phải tôi xin anh ấy thì Cố Nam Thành căn bản không quan tâm đến chết sống của ông ta, thì ra Nam Tầm cô cũng chỉ được như thế.”

Nam Tầm sớm đã hết hy vọng với Cố Nam Thành, không có chờ mong sẽ không có thất vọng, cho nên nghe Trần Do Mỹ nói những lời này cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười lạnh: “Vì sao không dám để Cố Nam Thành nghe thấy lời này? Sở dĩ cô cứ lấy tôi ra so sánh, chứng tỏ trong lòng cô biết rõ mình không bằng tôi.”

“Tôi không bằng cô?” Trần Do Mỹ khịt mũi coi thường.

Nam Tầm bình thản ung dung mà nói tiếp: “Dù Nam gia phá sản thì thế nào, tôi có cách để kiếm sống, có bạn bè chân thành mà giàu có, mà cô thì sao? Cô có cái gì? Cô chỉ có một người cha tham ô ngồi tù, một thằng anh chẳng ra tích sự gì và một bà mẹ tham lam.”

Mặt Trần Do Mỹ dần trở nên âm trầm, sự kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất hầu như không còn.

Nam Tầm tiếp tục nói: “Cô ăn bám được Cố Nam Thành thì thế nào, một ngày là tiểu tam, cả đời cũng không thoát được tiếng xấu. Hơn nữa cô cảm thấy Cố Nam Thành sẽ mê mệt gương mặt này bao nhiêu năm?”

Nam Tầm búng búng áo Trần Do Mỹ: “Cảm ơn cô đặc biệt đến báo cho tôi biết tình hình cha tôi.”

Dứt lời, Nam Tầm dời mắt khỏi gương mặt xanh mét của Trần Do Mỹ, lập tức đi ra ngoài cửa.

Lúc này Cố Nam Thành đã đứng lên, hình như đang muốn rời đi.

Nam Tầm không hỏi cái gì, chỉ lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn anh đưa cha tôi tới bệnh viện.”

Cố Nam Thành nhướng mày: “Không hỏi xem vì sao cha cô tới tìm tôi?”

Nam Tầm dời mắt khỏi người Cố Nam Thành: “Không có hứng thú.”

Không cần hỏi cô cũng biết mấy trò của Cố Nam Thành, Nam Hạo Thiên tìm gã là muốn xin gã đừng làm quá tuyệt tình, nhưng hiển nhiên ông ta không hiểu Cố Nam Thành, gã căn bản chẳng quan tâm đến chuyện này.

Cô đã sớm cảnh cáo Nam Hạo Thiên, làm việc đừng quá tham lam, phải để lại đường lui cho mình, đáng tiếc ông ta không nghe khuyên bảo!

“Quả nhiên đủ máu lạnh.” Cố Nam Thành cười lạnh: “Cũng phải, cho dù Nam gia có đổ thì cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến cô, tùy tiện tìm một người đàn ông là dựa vào được rồi, Diệp Thần kia không tồi, đáng tiếc quá non.”

Diệp Thần?

Hôm qua cô mới quen biết Diệp Thần, sao Cố Nam Thành lại biết?

Mặt Nam Tầm chợt trầm xuống: “Anh điều tra tôi?”

Cố Nam Thành nói: “Tôi không rảnh điều tra cô, chỉ là trùng hợp Tây Tây là bạn học của Diệp Thần, tối hôm qua họ ăn cơm ở bên ngoài, bị tôi gặp được.”

Lúc này Trần Do Mỹ đã ổn định cảm xúc đi tới, vươn đôi tay khoác lên cánh tay Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, hai người đang nói gì?”

Cố Nam Thành rút cánh tay khỏi tay Trần Do Mỹ: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”



Trước khi rời đi, Cố Nam Thành lại nói với Nam Tầm: “Diệp Thần là người Tây Tây thích, cô sẽ không mất phẩm giá đến mức giật đàn ông với em chồng mình đó chứ?”

Nói xong, không đợi Nam Tầm trả lời, gã đã sải bước đi rồi.

Trần Do Mỹ muốn đuổi theo, lại bị Nam Tầm kéo lấy: “Sao Cố Nam Thành lại biết tôi quen Diệp Thần?”

Trần Do Mỹ cười thật quyến rũ: “Chiều hôm qua cô và anh đẹp trai đó gặp mặt ở nhà ăn, tôi và Cố Nam Thành trùng hợp bắt gặp, không ngờ cô là dạng trâu già khoái gặm cỏ non.”

Dứt lời, Trần Do Mỹ cũng rời đi.

Nam Tầm đặc biệt câm nín, hiện tại ai cũng thích nhìn mặt đoán mò à?

Hơn nữa, có phải Cố Nam Thành còn chưa làm rõ không, đừng nói hiện tại cô và Diệp Thần không có gì, dù có cũng không tới phiên gã nói ra nói vào, ăn nói móc họng là do cảm thấy Diệp Thần trẻ hơn Trần Do Mỹ sao?

Đi ra từ bệnh viện, Cố Nam Thành sớm đã vứt chuyện mua nhẫn ra sau đầu, lên xe liền nói với Trần Do Mỹ: “Thời gian không còn sớm, anh đưa em về trước, anh còn phải về công ty.”

Trần Do Mỹ thấy sắc mặt Cố Nam Thành không tốt lắm thì không dám nhiều lời, chỉ quan tâm nói: “Nếu không em tự đón xe về thôi, em không muốn anh quá mệt mỏi.”

Cố Nam Thành nhăn mày lại, trầm mặc một lát rồi gật đầu: “Vậy em cẩn thận một chút.”

Thân thể Trần Do Mỹ cứng đờ, đây là lần đầu tiên Cố Nam Thành để cô ta lại giữa đường mà rời đi.

Hai giờ trước, người đàn ông này còn nói muốn kết hôn, muốn mua nhẫn cho cô ta, nhưng sau khi nhìn thấy vợ trước thì mọi chuyện đều bị gã ném ra sau đầu.

Trần Do Mỹ siết chặt túi hàng hiệu trước người, nỗ lực ép mình cười thật tự nhiên: “Em không phải con nít, anh cứ yên tâm đi!”

Sau khi bước xuống từ trên xe, mặt Trần Do Mỹ hoàn toàn lạnh xuống.

Cô ta sai rồi, cô không nên đắc ý vênh váo.

Cô ta chỉ muốn sỉ nhục Nam Tầm nên mới nói cho Cố Nam Thành chuyện Nam Hạo Thiên té xỉu, không ngờ lại biến khéo thành vụng, đánh mất cơ hội tốt như vậy!!!

Trần Do Mỹ hối hận không thôi, nhưng trên đời không có thuốc hối hận.



Sau khi tạm biệt Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến đoàn xe.

Ngày đó Thịnh Hoàn Hoàn trở về rất sớm, bảo người hầu dọn hành lý đến dưới lầu rồi dắt Lăng Thiên Vũ đi xuống.

Không đến 6 giờ, xe của Lăng Tiêu đã trở lại, chở Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Thiên Vũ trực tiếp chạy tới nhà cũ Lăng gia.

Sau khi lên xe, Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ qua, Thịnh Hoàn Hoàn thấy tâm tình hắn có vẻ không tồi liền bắt lấy thời cơ nói kế hoạch của Nam Tầm cho Lăng Tiêu nghe.

Lăng Tiêu nghe xong, một lúc sau mới liếc về hướng cô: “Các cô cũng rất biết tính toán đấy.”



Thịnh Hoàn Hoàn cười tủm tỉm: “Hôm nay tôi đặc biệt đến đoàn xe hỏi qua, chúng ta không có tài trợ trang sức, không xung đột.”

Lăng Tiêu không nói được hay không, chỉ hỏi lại cô: “Gần đây luyện thế nào, nắm chắc bao nhiêu?”

Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Bảy tám phần.”

“Đoạt giải quán quân?”

“Tiến vào top3.”

Hiện tại anh hùng xuất hiện lớp lớp, Thịnh Hoàn Hoàn không dám nói quá vẹn toàn.

Lăng Tiêu im lặng: “Nếu cô đoạt được giải quán quân thì tôi có thể thỏa mãn một nguyện vọng của cô?”

Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ: “Nguyện vọng gì cũng được?”

Lăng Tiêu gật đầu: “Đúng.”

Thịnh Hoàn Hoàn không cần nghĩ ngợi: “Tôi muốn có con.”

Phản ứng của Lăng Tiêu rất kịch liệt: “Thôi, coi như tôi chưa nói.”

Quả nhiên con cái là cấm kỵ của Lăng Tiêu!

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, nhưng vẫn làm ra vẻ không để bụng mà cười: “Không được, lời đã nói ra như nước tát ra ngoài, sao có thể tuỳ tiện thu hồi như thế, tôi sẽ suy xét nên đưa ra nguyện vọng gì với anh, đến lúc đó anh đừng có chối đấy.”

Lăng Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô nên ngẫm lại phải làm sao để đoạt giải quán quân đi! Đối thủ năm nay mạnh hơn trước kia nhiều.”

“Có phải anh biết nội tình gì hay không?”

“Không biết.”

Lăng Tiêu cho Thịnh Hoàn Hoàn một ánh mắt: Cho dù biết tôi cũng không nói với cô, cô tự suy nghĩ đi.

Thịnh Hoàn Hoàn thực buồn bực: “Ai lại như anh, dụ người ta tò mò rồi lại không thỏa mãn thắc mắc, không ai nói với anh như vậy rất dễ ăn đòn sao?”

“Trừ cô ra còn có ai có lá gan này?”

Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt cao ngạo lạnh lẽo.

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Người đàn ông này quá ngạo mạn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.