Chương trước
Chương sau
An Lan vẫn cười, gian nan mở miệng: “Thế nào, gây thù chuốc oán quá nhiều, có phải cảm thấy người nào trong bọn họ cũng có khả năng không?”

Lăng Hoa Thanh nguy hiểm nheo mắt: “Vì sao tôi đối đầu với họ, không phải bà biết rõ nhất sao?”

An Lan nâng tay lên ôm cổ Lăng Hoa Thanh, nhả khí bên tai ông ta: “Ông giết con trai của Diệp Chính Lan, chắn đường của Đường Thắng Văn, giành mối làm ăn với Thịnh Xán, ai trong bọn họ đều ngóng trông ông chết, có liên quan gì đến tôi chứ?”

“Không liên quan đến bà?”

Lăng Hoa Thanh lạnh lùng mà nhếch khoé miệng lên, đáy mắt mang đầy vẻ khủng bố giết chóc: “Tôi nói cho bà biết, ai trong chúng cũng phải chết.”

An Lan biến sắc, căm hận nhìn Lăng Hoa Thanh: “Đồ điên.”

“Nhớ kỹ, tất cả đều là do bà.” Lăng Hoa Thanh buông An Lan ra, cúi đầu cắn mạnh vào cổ bà, như một con quỷ hút máu tham lam liếm máu chảy ra trên đó.

An Lan giãy giụa mãnh liệt: “Buông tôi ra, ông là đồ điên.”

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lăng Hoa Thanh mới buông tha cho An Lan, sửa sang lại quần áo rồi tiến lên mở cửa.

Là dì Hà, bà đang cầm vali, cúi đầu xuống: “Nhị lão gia, lão thái thái bảo tôi tới dọn đồ giúp hai người, bà ấy bảo hai người mau dọn đi.”

Lăng Hoa Thanh đẩy cửa ra: “Vào đi.”

Sau khi tiến vào, dì Hà liếc nhìn An Lan một cái, chỉ thấy sắc mặt An Lan tái nhợt che cổ ngồi ở mép giường, bà im hơi lặng tiếng dời mắt đi, mở tủ quần áo ra bắt đầu xếp đồ.

Lăng Hoa Thanh nhìn về phía An Lan: “Chúng ta đi trước đi, để người hầu dọn dẹp.”

An Lan rút tờ giấy rồi lau lên vết cắn trên cổ, đứng lên đi theo Lăng Hoa Thanh ra cửa.

Dì Hà nhìn hai người xuống lầu thì đóng cửa lại.

Bà lập tức đi đến mép giường, bắt đầu tìm kiếm tóc của Lăng Hoa Thanh, đáng tiếc tóc ông ta quá ngắn, hơn nữa chỉ ngủ lại một đêm, khó khăn lắm mới phát hiện được một sợi.

Dì Hà lấy một cái túi zip ra rồi bỏ tóc vào, đúng lúc này cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lăng Hoa Thanh xuất hiện ở ngoài cửa.

Mặt dì Hà lập tức trắng bệch, nắm chặt cái túi zip trong tay: “Nhị lão gia.”

Lăng Hoa Thanh trở về lấy đồng hồ bị bỏ quên, lại thấy người hầu đang lật giường mình, ánh mắt ông ta lập tức trở nên sắc bén: “Bà đang làm gì?”

Dì Hà lập tức nói: “Tôi đang chuẩn bị thay khăn trải giường và vỏ chăn mang đi giặt.”

Lăng Hoa Thanh thấy sắc mặt dì Hà không đúng, đôi mắt sắc bén nhìn về hướng bàn tay nắm chặt của dì Hà: “Trên tay bà đang nắm cái gì?”

Giờ khắc này, dì Hà biết mình thất bại.

“Mở ra.” Giọng Lăng Hoa Thanh bỗng lạnh đi.



Dì Hà quỳ xuống đất, mở tay ra, không kiêu ngạo không nịnh nọt mà nói: “Nhị lão gia, đây là ý của lão thái thái.”

Lăng Hoa Thanh nhìn thứ trong tay bà, sắc mặt lạnh như sương lạnh.

….

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vừa lên xe không bao lâu liền nhận được điện thoại của Lăng Hoa Thanh, Lăng Tiêu nghe xong lập tức bảo tài xế quay đầu.

“Xảy ra chuyện gì?” Không biết vì sao Thịnh Hoàn Hoàn lại có dự cảm chẳng lành.

Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Trở về thì biết.”

Trở lại nhà cũ, vừa vào đại sảnh Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy dì Hà quỳ dưới đất, lão thái thái và vợ chồng Lăng Hoa Thanh ngồi đối diện nhau, không khí rất căng thẳng.

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn “Lộp bộp” một chút, thầm kêu không ổn. Đi lên trước liền phát hiện trên bàn có hai cái túi, nhìn kỹ sẽ phát hiện tóc trong đó.

“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Lăng Tiêu tập trung vào dì Hà đang quỳ, không giận đã uy.

“Thiếu gia...”

“Là ý của bà.” Lăng lão thái thái mở miệng: “Là bà bảo làm như thế.”

Lão thái thái nhìn về phía An Lan, âm trầm nói với Lăng Tiêu: “Mẹ con trở về làm bà nhớ tới chút chuyện cũ không tốt năm xưa, cho nên bảo dì Hà lấy tóc hai cha con, muốn xác nhận xem rốt cuộc con có phải huyết mạch của Lăng gia không.”

Trong nháy mắt, khí thế trên người Lăng Tiêu hoàn toàn thay đổi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tay Lăng Tiêu từ từ siết chặt, run rẩy, cộm cả gân xanh, như đang cực lực áp chế cảm xúc nào đó, cả cơ bắp trên mặt cũng căng chặt muốn chết.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên hối hận đã đưa biện pháp này cho dì Hà, Lăng Tiêu có tình cảm với lão thái thái, cô nghi ngờ chuyện này sẽ làm Lăng Tiêu phản ứng rất mãnh liệt, còn tạo thành vết thương không thể xóa nhòa giữa bọn họ.

An Lan thực phẫn nộ: “Mẹ làm vậy là có ý gì?”

Lăng Hoa Thanh chắc chắn nói: “Mẹ, không cần, Tiêu Nhi thật là con của Lăng Hoa Thanh này.”

Lúc này Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng: “Nếu bà nội hoài nghi thì trực tiếp thử máu đi!”

“Lăng Tiêu...”

Lăng Tiêu trào phúng nhìn An Lan: “Thế nào, bà sợ có kết quả thì giấc mộng phú quý cuối cùng của mình sẽ kết thúc sao?”

Cổ An Lan nghẹn lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn.



Nghe Lăng Tiêu nói vậy, trong mắt lão thái thái xẹt qua một tia đau lòng, sau một lúc mới nói: “Dì Hà lấy châm tới.”

Dưới sự kiên trì của lão thái thái, dì Hà lấy một giọt máu của cha con Lăng Tiêu.

Sau khi lấy máu, lão thái thái nói với họ: “Giao chuyện này cho bà xử lý, ba ngày sau bà sẽ cho mọi người một lời giải thích.”

Trên đường trở về từ nhà cũ, Lăng Tiêu không nói một lời.

Vừa vào cửa, Lam Nhan quần áo ngăn nắp lập tức nghênh đón: “Lăng Tiêu, anh đã trở lại, em có xuống bếp nấu vài món Thiên Vũ thích ăn, anh cũng cùng...”

“Cút.”

Nụ cười của Lam Nhan cứng lại trên mặt.

Lăng Tiêu lạnh lẽo đi vào thang máy, không chờ cả Thịnh Hoàn Hoàn.

Thang máy đóng cửa một lát, Lam Nhan mới mặt mày tái nhợt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lam Nhan và Ôn Bích, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Cô tự đi hỏi anh ta đi, nhưng nể mặt Thiên Vũ, tôi khuyên cô một câu, hai ngày này tốt nhất nên an phận một chút.”

Nói xong, cô ôm Lăng Thiên Vũ thân thể căng chặt lên lầu.

Lam Nhan cắn chặt môi: “Nhất định đã xảy ra chuyện gì, chị Ôn, mau tra giúp tôi hôm nay bọn họ đi đâu.”

Ôn Bích đứng bên cạnh âm trầm gật đầu: “Tôi đi ngay.”



Cả ngày hôm đó, Lăng Tiêu không đi công ty, chỉ nhốt mình vào phòng sách không ăn không uống.

Thịnh Hoàn Hoàn không dám đi quấy rầy, lúc này vào đó không khác gì tự rước lấy nhục, Lam Nhan cũng an phận không tới làm phiền.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy lo cho Lăng Tiêu, vẫn luôn chuẩn bị cơm nóng, nghĩ rằng chờ hắn đi ra sẽ được ăn ngay, nhưng tới tối rồi mà vẫn không thấy hắn ra tới.

Hôm nay Lăng Thiên Vũ đặc biệt ngoan, giúp Thịnh Hoàn Hoàn nấu ăn, buổi tối còn tự tắm rồi đi ngủ sớm.

Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng lấy hết can đảm đi gõ cửa: “Lăng Tiêu, tôi bưng chút canh cho anh, có thể tiến vào không?”

Bên trong không có đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện cửa không khóa thì nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Thấy Lăng Tiêu vẫn không nhúc nhích ngồi trước máy tính, cả người như một ngọn núi băng, không ngừng toà khí lạnh ra ngoài, sắc mặt lạnh đến dọa người: “Ai cho cô vào?”

Thịnh Hoàn Hoàn tiến lên bỏ mâm đồ ăn và canh: “Cả ngày anh không ăn không uống, vậy sao chịu được...”

“Ai cho cô vào?” Hắn lại giận dữ hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.