Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn an ủi Lăng Tiêu vài câu, nhưng hắn như vậy thì cô thật sự nói không nên lời an ủi, hơn nữa hắn cũng không có khả năng nghe lọt tai: “Ăn chút đi, tôi liền ra ngoài.”

Cô để đồ ăn lại rồi rời khỏi phòng sách.

Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường, bên cạnh trống rỗng làm không thể đi vào giấc ngủ, hai ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Cửa phòng sách đóng chặt, cô dậy xem sách một lát mà vẫn không thấy buồn ngủ, vì thế đi đến phòng Lăng Thiên Vũ.

Cậu nhóc ngủ rất ngoan, ít khi xốc chăn.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu trước mắt, nghĩ đến chuyện hôm nay Lam Nhan dọn vào, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy rất buồn bực, rốt cuộc cô và Lăng Tiêu như vậy là gì của nhau?

Cô ngồi trong phòng của Lăng Thiên Vũ một lúc, quyết định lại đến phòng sách xem, mới bước ra thì di động đã vang lên.

Là một dãy số lạ!

Thịnh Hoàn Hoàn do dự một chút, sau đó mới bấm nghe.

“Hoàn Hoàn.” Quả nhiên là Mộ Tư.

Thịnh Hoàn Hoàn muốn tắt máy, lúc này Mộ Tư lại nói: “Mộ Thành Chu vượt ngục.”

Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm tay: “Chuyện lúc nào?”

Mộ Tư đá Mộ Thành Chu xuống đài rồi cho vào ngục, Thịnh Xán có không ít công lao, Mộ Thành Chu này vốn rất cực đoan, lần này vượt ngục nhất định sẽ điên cuồng trả thù.

Mộ Tư trầm giọng nói: “Chiều nay, hiện tại không tra ra hướng đi của ông ta, anh rất lo cho an toàn của bác trai bác gái, muốn phái người đến Thịnh gia bảo vệ bọn họ.”

Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự mà từ chối: “Không cần, tôi sẽ nói chuyện này với Lăng Tiêu, anh ấy sẽ an bài.”

Mộ Tư kiên trì: “Chuyện này là do anh, anh có trách nhiệm bảo vệ gia đình em an toàn.”

“Tôi nói không cần.” Thịnh Hoàn Hoàn rối loạn, giọng nói cũng có chút tức giận: “Chuyện hiện tại điều anh phải làm là mau chóng tìm ra Mộ Thành Chu, chuyện nhà tôi không cần anh nhọc lòng.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tắt điện thoại rồi đi đến phòng sách.

Năm đó vì leo lên, Mộ Thành Chu gây nên vụ tai nạn xe hại chết cha mẹ Mộ Tư, làm Mộ Tư đứt nửa chân, sau đó lại thuê sát thủ mưu sát Mộ Tư, suýt làm anh ta bỏ mạng.

Trước khi vào tù, ông ta còn từng đọ sức với Thịnh Xán.

Tuyệt đối không thể để nhân vật nguy hiểm như vậy có cơ hội tiếp cận người nhà cô.

Thịnh Hoàn Hoàn gõ cửa phòng sách vài cái, nhưng không được đáp lại, cô thầm sốt ruột nên trực tiếp đẩy cửa vào.



Bên trong là một mảnh tối tăm, ánh đèn chiếu vào từ kẹt cửa, soi vào người và gương mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu

“Đi ra ngoài.”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng tình tình trong nhà nên cố lấy dũng khí đi qua, phát hiện đồ ăn trên bàn không được động vào, tư thế của Lăng Tiêu cũng không hề thay đổi.

Có thể thấy được chuyện hôm nay đả kích Lăng Tiêu lớn đến mức nào.

Cô đột nhiên cảm thấy mình không nên xen vào chuyện của Tích Nhi, nếu Lăng Tiêu biết chủ ý xét nghiệm DNA là cô đưa ra thì hắn sẽ phẫn nộ đến mức nào?

Nhưng cô không ngờ chuyện này lại phát triển trở thành như vậy!

Nhưng hiện tại hối hận đã không còn kịp rồi: “Lăng Tiêu, tôi có việc gấp muốn nói với anh.”

“Tôi nói ra ngoài, cô điếc à?”

Lăng Tiêu đột nhiên vươn tay hất hết mọi thứ trên bàn xuống, đồ ăn và nước canh văng tung toé, đầy đất bừa bãi.

Cổ Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn lại, lời nói đến miệng không nói ra được, sắc mặt Lăng Tiêu rất khó xem, trên trán đầy mồ hôi.

Cô nhớ tới vết thương trên tay hắn: “Anh bị sốt?”

Hôm qua vết thương bị rách, cô đã xử lý giúp hắn, hôm nay cả ngày không ăn không uống, vết thương lại không đổi thuốc, không phát sốt mới là lạ.

Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh lùng đến mức có thể làm người ta phỏng lạnh: “Tôi nói đi ra.”

Thịnh Hoàn Hoàn có thể cảm giác được lúc này Lăng Tiêu bài xích người khác tiếp cận hắn đến mức nào, tựa như một con nhím bị thương, ai tới gần thì đâm người đó.

Hiện tại hắn chỉ muốn một mình liếm miệng vết thương, hoàn toàn bài xích cô ra ngoài, nhưng hiện tại hắn đang bị sốt, cô không thể mặc kệ được.

Cô như không nghe thấy lời hắn nói: “Tôi đi lấy thuốc.”

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã xách hòm thuốc tiến vào, không để ý tới Lăng Tiêu phẫn nộ đến mức nào, sắc mặt dọa người ra sao, cô chỉ dứt khoát lấy thuốc rồi đổ nước.

Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt hung ác: “Lấy đi, tôi không uống.”

Thịnh Hoàn Hoàn cả giận nói: “Lăng Tiêu, cho dù anh oán hận đến đâu cũng không thể đùa với sức khoẻ của mình, hiện tại anh đang sốt, nhất định phải uống thuốc cho tôi, há mồm, tôi đút cho anh.”

Lăng Tiêu cắn răng, trên người lúc lạnh lúc nóng, làm hắn rất khó chịu, cổ họng khàn khàn, cả nói chuyện cũng lao lực: “Thịnh Hoàn Hoàn, giờ lá gan của cô càng lúc càng lớn, có phải cô cho rằng tôi thật sự không làm gì được cô?”

“Tôi đoán hiện tại anh muốn làm gì tôi cũng không có sức lực, mau uống thuốc, tôi xem giúp anh có phải vết thương bị nhiễm trùng không.”



Nhìn Lăng Tiêu như biến thành hổ giấy, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên trở nên cứng rắn, chỉ thiếu điều bóp miệng hắn ra mà nhét thuốc vào.

Ánh mắt Lăng Tiêu như dao nhỏ trừng cô, sau một lúc lâu mới mở miệng uống thuốc, sau đó hớp nửa ly nước.

“Vậy ngoan hơn nhiều, anh không lo cho sức khoẻ của mình thì tôi lo thay cho.” Thịnh Hoàn Hoàn vừa lải nhải vừa chuẩn bị đồ để đổi thuốc, sau đó bắt đầu cởi áo của Lăng Tiêu: “Dạ dày anh vốn không tốt, trên tay lại có vết thương sâu như vậy, còn dám không ăn không uống ngồi cả ngày, dù là thần tiên cũng chịu không nổi...”

Nghe Thịnh Hoàn Hoàn lải nhải, sự hung ác trên người Lăng Tiêu dần dần tan đi, mỏi mệt ngồi ở đó để mặc cô lăn lộn.

Xé mở băng gạc, vết thương trong đó đã sưng lên, cũng may không quá nghiêm trọng, Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày: “Vết thương bắt đầu nhiễm trùng, tôi đưa anh đi bệnh viện!”

“Không đi.”

“Vậy tôi kêu bác sĩ gia đình tới.”

“Không được.”

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống: “Lần này anh phải nghe lời tôi.”

Hơn mười phút sau bác sĩ đã tới, ông ta rửa sạch vết thương cho Lăng Tiêu, còn tiêm một mũi cho hắn, kê chút thuốc dặn dò cách dùng xong thì Lăng Tiêu bảo người ta cút.

Sức khoẻ Lăng Tiêu vốn tốt, rất nhanh đã hạ sốt, Thịnh Hoàn Hoàn nấu chút cháo bưng lại đây cho hắn.

Mặt Lăng Tiêu đen thui, quay mặt đi chỗ khác: “Bưng đi, tôi không muốn ăn.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại: “Không muốn ăn cũng phải ăn một chút, bằng không nửa đêm dạ dày đau, tôi sẽ không lo cho anh.”

Lăng Tiêu âm trầm trừng cô, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nổi nóng, chỉ lo nói cho sướng miệng: “Còn nữa, anh có thể sửa lại tính tình hay không, bác sĩ vừa rồi sắp bị anh dọa sinh bệnh rồi.”

Chạy còn nhanh hơn cả thỏ!

Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Là do anh ta nhát như chuột.”

“Anh còn dám nói, tính tình anh như vậy thì ai chịu cho nổi, về sau chúng ta ly hôn, xem ai...”

Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra mình nói sai, ngừng đã muộn rồi, cô thấy ánh mắt Lăng Tiêu trầm xuống, giọng nói như mang theo vụn băng: “Sao không nói tiếp đi?”

Thịnh Hoàn Hoàn mất bò mới lo làm chuồng mà nói: “Ý tôi là nếu.”

Lăng Tiêu không gặn hỏi nữa, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thổi thổi cái muỗng, sau đó đúc cháo đến bên môi hắn: “Nghe lời, ăn cháo đi.”

Lăng Tiêu há mồm ngậm lấy muỗng cháo cô đưa đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.