“Lăng Tiêu, tôi có lời này muốn nói với anh.” Sau khi ăn no, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên trở nên nghiêm túc lên.
Đúng lúc này, điện thoại của Lăng Tiêu reo lên, là Lăng Hoa Thanh gọi đến.
Lăng Tiêu không tránh đi mà nghe máy ngay trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Ba.”
Không biết Lăng Hoa Thanh nói gì đầu bên kia điện thoại mà vẻ mặt vốn ôn hòa hiếm thấy của Lăng Tiêu lại khôi phục sự lạnh lẽo nhất quán: “Được rồi, con tới ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô muốn nói gì?”
Vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói với Lăng Tiêu là cô mang thai.
Nhưng hiện tại bầu không khí đã thay đổi, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên không muốn nói nữa, cô còn có rất nhiều lo lắng, vừa rồi chỉ do nhất thời xúc động thôi: “Tôi muốn nhắc anh đừng quên bôi thuốc.”
Lăng Tiêu cười cười: “Được.”
Lăng Tiêu có việc đột xuất nên bảo vệ sĩ đưa Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Thiên Vũ trở về.
Trên đường đi Lăng Thiên Vũ thấy Thịnh Hoàn Hoàn không tập trung nên nắm lấy tay cô: “Hoàn Hoàn không vui sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu rồi sờ sờ cái đầu nhỏ của Lăng Thiên Vũ: “Dì chỉ có chút tâm sự thôi, hiện tại đã không có việc gì.”
Lăng Thiên Vũ nói: “Dì gạt người.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Chờ lúc dì muốn nói sẽ nói với con đầu tiên nhé.”
Nhóc này là máy phát hiện nói dối sao?
Lăng Thiên Vũ duỗi tay nhỏ ra: “Móc méo đi.”
Dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Lăng Thiên Vũ chọc cười Thịnh Hoàn Hoàn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu-full/3880720/chuong-1178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.