Lâm Phàm theo Tần Vịnh về phòng thay đồ.
Hai con sâu béo thấyba mẹ về, vội vàng vất đồ ăn trong tay xộc vào phòng ngủ chính.Tần Vịnh cởi trầnnửa thân trên, đồng thời ôm hai cu mập, hôn lên má mỗi đứa một cái “Hôm nay cóngoan không con?”“Ngoan! Em không ngoan, nó cầm đồ ăn của người lạ!” Việt Trạchvặn vẹo cái mông ngồi ổn trên tay Tần Vịnh, bắt đầu tố cáo.Chí Trạch lập tứckháng nghị “Nói bậy ~ không phải người lạ, là ông ngoại! Là ba của mẹ!” Lập tứcáp dụng tri thức vừa học từ chỗ Đậu Tử ban nãy.Cùng với câu nói của cu cậu, nhiệtđộ không khí rõ ràng hạ thấp mấy độ.
Mặt Lâm Phàm hậm hựcbồng lấy Chí Trạch trong tay Tần Vịnh thả xuống giường.
Nhìn nó nghiêm khắcnói “Ai cho con gọi ông ngoại?”Hiếm khi thấy mẹ nghiêm khắc như thế, Chí Trạchrụt cổ, e dè đáp “Ông bà nội nói ông ấy là ông ngoại…”“Con nhớ cho kỹ! Conkhông có ông ngoại! Hai đứa con không có ông ngoại!” Lâm Phàm dạy Chí Trạchxong lại chỉ vào Việt Trạch nhắc nhở.
Cô không cách nào chấpnhận con mình qua lại thân thiết với ông ta.Việt Trạch không có cảm giác gì vớiông ngoại, đương nhiên ngoan ngoãn gật đầu, bụng hơi hối hận đã mách ba mẹ.
Chí Trạch lại ấm ứctrề môi, mắt ngấn nước nhỏ giọng lầm bầm “Nhưng con có ông ngoại… Đậu Tử nóiông ngoại là ba của mẹ…”“Câm miệng! Mẹ nói rồi, con không có ông ngoại! Mẹ cũngkhông có ba! Con mà gặp ông ta lần nữa thì cút cho mẹ!” Lâm Phàm nổi giận quátlớn, quát xong thấy thằng bé muốn khóc thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260165/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.