Ba Lâm Phàm thấy hai người đàn ông cao to sắc mặt không tốtxông về phía mình, theo phản xạ tính chạy, nhưng mới chạy được mấy bước đã bịHarlan tóm được, thuận thế đẩy một cái, ông ta loạng choạng ngã xuống đất.Hai đứanhỏ thấy thế đều hoảng hồn, Chí Trạch thấy ông ngoại bị Harlan xô ngã, ngây ramột lúc định xông lên “Ông ngoại ~” lại bị La Trữ vươn một tay nhẹ nhàng giữ lại.“ChúLa, sao mọi người lại đánh ông ngoại?” Chí Trạch tức giận hỏi, mẹ nói phải kínhgià yêu trẻ, không thể ăn hiếp người già và trẻ nhỏ như bé!La Trữ lạnh lùng đáp“Nếu ông ta không có ý đồ gì, vì sao thấy chúng ta lại bỏ chạy?” Nói đơn giản,có tật giật mình.Việt Trạch cái hiểu cái không, nhìn mấy người lớn một hồi, quyếtđịnh đứng về phía chú La.Ba Lâm Phàm nhổ nước miếng lẫn đất cát ra, hằm hè chỉHarlan chửi “Ông đi thăm cháu mình thì đã làm sao?! Ông là cha Lâm Phàm! Màydám đánh ông?!”Harlan nhất thời khó xử, may mà La Trữ lên tiếng “Gọi điện thoạihỏi rõ ràng.”“Ông ngoại, có đau không?” Chí Trạch thừa lúc La Trữ không chú ý,lết cặp giò béo múp chạy tới cạnh ba Lâm Phàm, còn săn sóc phủi bụi trên quầnáo ông ta.Ba Lâm Phàm nhếch nhác, cười cười, nhét hộp bánh rớt bể vào lòng ChíTrạch “Ông ngoại đi trước, mấy ngày nữa tìm con.”“Dạ!” Chí Trạch ra sức gật đầu,cười sáng lạn.Harlan ngắt điện thoại xong cản đường đi của ông ta “Khoan đã,ông chủ nhà tôi mời ông tới một chuyến.”Ba Lâm Phàm thấy thế, sắc mặt bắt đầukhó coi song hình như nghĩ ra điều gì, vui sướng nhận lời, chui vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260164/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.