Món nợ Lâm Lỗi bịa đặt, bọn họ đã lên kế hoạch thanh toánsòng phẳng.
Thừa dịp Tần Vịnh ănsáng, Lâm Phàm vội vàng lấy đồ ăn đã chuẩn bị tối qua trang trí thành hộp cơmsiêu đẹp cho hắn, lấy nilon bọc lại cẩn thận rồi bỏ vào một cái hộp lớn đặt bêncạnh, tiện tay lấy sanwich má Trương đã làm sẵn trong tủ ra, chuẩn bị đi làm.TầnVịnh vội vàng xách giỏ cho lão Phật gia, hai người cùng nhau vô vườn hôn tạm biệtbé yêu đang sưởi nắng rồi mới lên xe.
Ăn xong sanwich, LâmPhàm mở cửa kính xe ra hít không khí trong lành, liếc thấy Tần Vịnh nheo mắt, mặtmày gian trá, không nhịn được nói “Vừa vừa thôi, đừng làm quá nhé.
Nói gì thì hắn cũng đỡgiùm em một phát súng ở Brazil, hay là, cho hắn đau bụng mấy ngày thôi?” Nóixong lại tự bác bỏ lời mình “Á, không được không được, bây giờ hắn còn chưa khỏihẳn, đau bụng sẽ ảnh hưởng đến vết thương…” Ngón tay thon dài khẽ sờ cằm, mặtmày rối rắm.
Tần Vịnh giật mình,bèn nói “Vợ, đau đớn thể xác đối với nó mà nói không có lực sát thương, phảingược đãi tinh thần kia, anh tính…” Hắn cười hè hè chồm lại sát bên Lâm Phàmthì thào.Chỉ thấy vẻ mặt Lâm Phàm biến ảo khó lường, lúc thì sửng sốt, lúc thìkinh ngạc, một chặp lại vui vẻ, kế đó thấp thỏm hỏi “Như vậy không hay đâu…”“Hứ!Lúc nó nói em bị ngược đãi sao không nghĩ xem có nên hay không! Anh cứ nghĩ tớicái thằng ngốc Thái Duy kia là cả người ngứa ngáy, còn kêu em đi tìm nó nữa!Tìm làm cái gì! Nó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260157/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.