“Đúng vậy, cô cảnh sát Giang, hiệu suất làm việc của cảnh sát các cô kiểu gì vậy, đến bây giờ vẫn còn chưa tìm ra được người giật dây ở phía sau sao?” Hạng Chí Viễn nhìn về phía cô, khinh thường mà cười lạnh một tiếng: “Chẳng phải cảnh sát bảo vệ chính nghĩa sao, bảo vệ người bị hại sao, bây giờ các cô có tác dụng mẹ gì chứ?”
Giang Ninh Phiến bị nói đến nỗi có chút chật vật: “Gần đây vụ án đấu súng tạm thời bị gác lại.”
Bây giờ toàn bộ cục cảnh sát đều đang bận rộn với hàng loạt vụ án hình sự, chỉ có cô là còn lén điều tra vụ án đấu súng, nhưng vẫn không có manh mối gì.
“Xem ra mạng của tôi ở chỗ cảnh sát các cô thật đúng là không đáng nhắc tới.” Hạng Chí Viễn tiếp tục cười lạnh: “Đã sớm biết các cô không làm nên trò trống gì rồi mà.”
“Đây là do anh tự làm.”
Giang Ninh Phiến nói.
“Cô nói cái gì?” Hạng Chí Viễn quay đầu, ánh mắt sắc bén mà nhìn về phía cô, trong mắt lộ ra sự nguy hiểm như hận không thể băm cô ra làm trăm ngàn mảnh.
Cô nói là anh làm?
Cô muốn tìm chết à?
Giang Ninh Phiến đứng lên từ trên sô pha, mặt không cảm xúc mà nói: “Chẳng lẽ không phải sao, nếu không phải anh giao cho tôi nhiều người đứng đầu như vậy, thì cục cảnh sát cũng sẽ không bận rộn thế này, bận đến mức vụ án bắn súng cũng đành phải gác lại.”
Hạng Chí Viễn lại dẫm một chân lên bàn trà, xanh mặt trừng cô: “Giang Ninh Phiến, cô đừng có mà không biết tốt xấu, cô cho rằng vinh quang trên vai cô là ai cho cô?”
Anh tặng người đứng đầu cho cô mà lại là sai rồi ư?
“...”
“Chỉ dựa vào thằng mù An Vũ Dương kia, cô có ngủ với gã hơn một trăm lần, thì gã cũng không cho cô được nhiều vinh quang như vậy đâu!” Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn cô nói, sắc mặt khó coi tới cùng cực.
Lời nói lộ liễu đâm thẳng vào tự tôn mỏng manh nhất của con người.
Giang Ninh Phiến đứng ở đó, môi mím thật chặt, hồi lâu sau, cô gượng ép mà cười nhạt, không thèm để ý mà nói “Bởi vì anh ấy cũng không làm chuyện dơ bẩn gì, anh ấy trong sạch.”
“Bồi dưỡng một đám nằm vùng thì trong sạch thế đéo nào được, mẹ nó bớt làm tôi buồn nôn đi!”
Một chiếc bàn trà đồ sộ cứ như vậy bị anh đá lật ở trên mặt đất, phát ra tiếng vang thật lớn.
Sắc mặt Giang Ninh Phiến trắng bạch, quan sát khuôn mặt của Hạng Chí Viễn.
Cô lại chọc giận anh thêm lần nữa.
Cô muốn anh vui vẻ, nhưng sự xuất hiện của cô sẽ mãi mãi không làm cho anh vui vẻ, cô nên xuống đài rồi.
“Hạng Chí Viễn, hôm nay tôi tới là vì...” Giang Ninh Phiến dừng một lát, mới bình thản như không có gì mà nói: “Chính là để nói với anh, anh muốn tặng người đứng đầu tôi rất chào đón, tốt nhất là đưa hết tất cả người đứng đầu ở Hồng Cảng ra thì càng tốt, nhưng mong anh đừng chỉ đưa với danh nghĩa một mình tôi, như vậy sẽ khiến cho tôi rất khó xử.”
Cô nói ra với vẻ không hề biết ơn.
Khó xử.
Anh lần lượt đưa những kẻ cầm đầu ra với danh nghĩa của cô, giúp cô ngồi lên trên vị trí nắm quyền cao hơn, cô quay đầu lại nói với anh một câu anh khiến cô khó xử.
Anh làm gì cô cũng đều không vừa mắt!
Gã mù kia làm gì cô cũng đều biết ơn!
Hạng Chí Viễn âm trầm mà trừng mắt nhìn cô, bàn tay bên người nắm chặt thành quyền, chậm rãi nâng lên.
“...”
Giang Ninh Phiến đứng ở trước mặt anh, không hề trốn tránh.
Anh lại muốn đánh cô sao.
Hàm răng của cô đủ để cho anh đánh rơi vài lần.
Hạng Chí Viễn bỏ tay không xuống, chỉ là chỉ về phía cửa: “Cút! Cút cho tôi! Cút ngay cho tôi!”
Anh không đánh cô.
“Cảm ơn cậu Hạng đã cống hiến cho cảnh sát.”
Giang Ninh Phiến bình thản mà nói, xoay người rời đi, phía sau lại truyền đến một loạt tiếng vang đá đồ.
Cô không khỏi nhắm mắt lại, đi nhanh ra ngoài, sợ đi chậm một bước, cô sẽ không nhịn được mà bắt đầu run rẩy...
Một lần cuối cùng.
Hạng Chí Viễn, đây chắc chắn sẽ là lần cuối cùng cô chọc giận anh, cô không muốn.
Cô thật sự không muốn.
Giang Ninh Phiến bước nhanh đi ra ngoài, đôi mắt dần dần phủ kín một tầng hơi nước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]