Cô ngồi trên ghế, hai chân co lại, đặt hai cánh tay lên đầu gối, đầu cúi gằm rồi chôn toàn bộ gương mặt của mình vào cánh tay.
Chuông Nhỏ lại gặp Hạng Chí Viễn.
Là Hạng Chí Viễn đưa cô bé đi.
Thật may mắn.
Cũng may là Hạng Chí Viễn, cũng may là Hạng Chí Viễn.
"Sao lại là người đàn ông này? Anh ta thực sự là một kẻ buôn người hay sao?" Hạ Tư Duệ được An Vũ Dương đỡ đi vào, vừa nhìn thấy Hạng Chí Viễn ôm Hạng Diêu Linh vào trong xe lập tức hét lên chói tai.
An Vũ Dương đứng ở một bên, cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy Hạng Chí Viễn trên máy tính, đôi mắt luôn luôn lạnh lùng có vẻ ngạc nhiên: "Bác gái, bác biết anh ta?”
"Lần trước, khi Chuông Nhỏ đi lạc trong siêu thị, chính là ở cùng một chỗ với người đàn ông này.” Hạ Tư Duệ nói: "Sao Ninh Phiến không nói cho anh biết?”
Cô không nói.
Anh ta không biết gì cả.
An Vũ Dương cúi đầu nhìn Giang Ninh Phiến, chỉ thấy cả người cô đều co rụt lại trên ghế, không nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì, cũng không nhìn thấy biểu cảm của cô.
"Bác gái, cháu nhờ người đưa bác trở về nghỉ ngơi, chuyện này chúng cháu xử lý là được rồi.” An Vũ Dương nói với Hạ Tư Duệ.
"Hiện tại tôi làm gì có tâm trạng để nghỉ ngơi.”
"Nhưng bác ở nơi này cũng không giúp được gì, Ninh Phiến lại phải phân tâm chăm sóc bác.” An Vũ Dương nói.
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559923/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.