An Vũ Dương cúi mắt nhìn thấy cô lùi lại, rõ ràng là có ý từ chối, đôi mắt đen lại, vẫn lấy đồ ra.
Hai quyển sổ màu đỏ.
Là chứng nhận kết hôn.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh ta, An Vũ Dương lật chứng nhận kết hôn ra, trên đó là bức hình của bọn họ.
"Chứng nhận giả tôi nhờ người làm, đến khi đó đặt ở chỗ mẹ, bà ấy sẽ không giục kết hôn nữa." An Vũ Dương đưa chứng nhận kết hôn cho cô.
"Chứng nhận giả?" Giang Ninh Phiến sững sờ một chút: "Những lời ban nãy anh nói là vì để đưa cho tôi chứng nhận giả?"
"Không thì cô nghĩ là gì?". Truyện Xuyên Không
An Vũ Dương chăm chú nhìn cô, dường như muốn nhìn ra được điều gì trong mắt cô.
"Không." Giang Ninh Phiến vội vã lắc đầu, có chút khó khăn, không nói ra ban nãy mình nghĩ An Vũ Dương cầu hôn thật.
Không phải thật thì tốt.
Giang Ninh Phiến thở phào, nhìn hai quyển sổ đỏ trên tay cười: "Tôi nói mà, sao anh có thể nhìn trúng tôi được."
Cô muốn hoá giải không khí gượng gạo ban nãy của hai người.
"Sao tôi không thể nhìn trúng cô được?"
An Vũ Dương đứng trước mặt cô, nắm chặt một quyển chứng nhận kết hôn hỏi ngược lại, giọng điệu ôn hòa trước giờ lại có hơi ép người, bầu không khí này trở nên gượng gạo hơn.
"Vì anh là An Vũ Dương." Giang Ninh Phiến nói: "Tôi từng tôn anh là thần."
Thần làm sao có thể dễ dàng yêu một người phàm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559783/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.