Giang Ninh Phiến đứng ngoài dòng người, không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy bọn họ nói chuyện một lúc rồi cô gái chủ động ôm lấy cổ Hạng Chí Viễn, đứng bên cột hôn nồng nhiệt như chốn không người.
Môi lưỡi quấn vào nhau.
Một nụ hôn kéo dài.
Hạng Chí Viễn đẩy cô gái vào cột, nghiêng mặt hôn đắm say lên mặt, lên tai, lên cổ,... cô ấy.
Giang Ninh Phiến ngây ngốc đứng nhìn, nhìn dòng người tấp nập trước mặt như ngăn cách bọn họ thành hai thế giới.
Bức hình em bé trong tay rơi xuống đất.
Tim cô trống rỗng.
Một bàn tay thô ráp che mắt cô lại, không để cô nhìn nữa.
Giang Ninh Phiến giơ tay kéo tay An Vũ Dương xuống, không còn nhìn thế giới bên kia nữa, quay đầu mỉm cười thản nhiên với An Vũ Dương: "Tôi không sao."
Cô không sao.
Cô vẫn luôn không sao.
Ngoại trừ tim hơi đau một chút, trống rỗng một chút thì không có việc gì khác.
An Vũ Dương nghi ngờ nhìn cô, mày hơi nhíu lại, không nói gì, giơ tay nắm lấy tay cô nắm chặt trong tay, sải bước đi ra ngoài, rời khỏi cửa lớn bệnh viện.
Giang Ninh Phiến vô thức muốn vùng ra.
An Vũ Dương lại nắm chặt hơn, không vùng ra được, cô đành phải để mặc anh ta kéo cô ra khỏi bệnh viện...
Lá cây theo gió chậm rãi rơi xuống.
Giang Ninh Phiến đi sau lưng An Vũ Dương, lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh ta, không biết tâm tư đã trôi đến đâu.
Trông mối quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559782/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.