Giang Ninh Phiến đặt khung ảnh lên tủ nơi ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu tới, cô mang giày vào, rồi dứt khoát rời đi.
“Ầm”
Tiếng đóng cửa vang lên.
Để lại một căn phòng yên tĩnh.
Khung cảnh dưới ánh mặt trời.
Nụ cười của chị trong bức ảnh đẹp động lòng người, đứa trẻ trong ảnh cũng cười một cách vô tư.
Tòa án cao cấp thành phố S.
Mặc dù toàn bộ phiên tòa được giữ bí mật nhưng bên truyền thông đã tập trung bên ngoài tòa án rất đông.
“Các vị khán giả thân mến, nếu không có gì ngoài ý muốn thì một ngày nắng đẹp hôm nay sẽ là ngày xét xử cuối cùng của vụ án Hạng Chí Viễn, chúng ta hãy yên lặng chờ đợi kết quả.”
Các phóng viên lần lượt cầm micro đọc tin tức trước máy quay của đài truyền hình bọn họ.
Phòng xét xử số một.
Những người được cho phép vào nghe lần lượt đi vào và ngồi vào vị trí của mình.
Một nhóm người đàn ông mặc âu phục đen khí thế đi vào phòng số một, vây xung quanh một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi lăm tuổi đi vào.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục, khoác bên ngoài một chiếc áo kiểu mới nhất của Pháp, trên người có khí thế mạnh mẽ, đang xoay chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ, ánh mắt hướng về ghế bị cáo.
Bên đó vẫn không có một ai.
“Ông Hạng, cậu Hạng một lúc nữa mới ra, ông ngồi trước đi.”
Cô Minh Thành dẫn đường cho Hạng Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559669/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.