Chương trước
Chương sau
Độ cao của thân hình hai người như vực cao vạn trượng.

Giang Ninh Phiến trên lưng anh, yên lặng nhìn bờ vai rộng rãi ấy, mỗi một bước đi của anh khiến cho cô cảm thấy mình như bị lăng trì.

“Tiêm Tiêm, gọi tôi một tiếng anh trai câm điếc.”

Hạng Chí Viễn cõng cô trên lưng, nói.

“Sao đột nhiên muốn tôi gọi...”

“Tôi muốn nghe.”

“...”

Giang Ninh Phiến nhắm mắt lại, che đậy đi sự tuyệt vọng, sau đó dịu dàng gọi: “Anh trai câm điếc, anh trai câm điếc... anh muốn nghe bao nhiêu lần tôi cũng gọi cho anh nghe.”

Hạng Chí Viễn cõng cô đi về phía trước.

Cơn gió gào thét như thoi, trút bên tai anh, mang đến cảm giác nhoi nhói.

“Tiêm Tiêm, tôi muốn cõng em tiếp tục đi về phía trước như vậy.” Đột nhiên anh nói.

“...”

Giang Ninh Phiến nghe vậy thì đứng hình, nhắm đôi mắt ướt nhòe lại.

Anh đã tổn thương nhiều rồi.

Không nên tổn thương vì cô nữa.

Tha thứ cho cô, cô vẽ ra một con đường cho anh, một con đường quay về nơi bắt đầu, làm lại từ đầu...

“Em muốn không?”

Hạng Chí Viễn nghiêng mặt qua vẻ mặt thanh tú thêm phần diêm dúa lẳng lơ, ánh mắt phản chiếu tình cảm nồng nàn, hỏi cô. ?a chươ?g ?ha?h ?hấ? ?ại _ ?rum? ruye?﹒V? _

“...”

Giang Ninh Phiến không trả lời.

Hạng Chí Viễn đợi rất lâu, cô vẫn im lặng, anh chỉ có thể cõng cô đi tiếp.

Mỗi một bước đều mang theo sự không chắc chắn.

Căn hộ tầng thượng chứa đầy thùng giấy.

Giang Ninh Phiến không dọn dẹp, cô dựa vào cửa sổ sát sàn mà ngồi xuống, trên tay cầm khung ảnh.

Bên trong là bức ảnh của mẹ, chị và cô lúc nhỏ.

Cô trong ảnh là một em bé chỉ mới một trăm ngày, mặt mẹ không chút cảm xúc, chị thì cười rất tươi.

Chị trong hình vẫn chỉ là một cô gái trẻ, trẻ trung, xinh đẹp biết bao.

“Chị, em rất nhớ chị.”

Giang Ninh Phiến nhìn bức ảnh trong tay lẩm bẩm.

Lúc nhỏ, hầu như đều là chị chăm sóc cô, lúc đó, chị rất hâm mộ ba, coi ba như một anh hùng, cô cũng vậy.

Chị làm gì, cô sẽ làm theo đó.

Việc gì cô cũng học theo chị.

Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian lúc nhỏ có chị ở bên là khoảng thời gian hạnh phúc vui vẻ nhất của cô.

“Chị, nếu như chị trên trời có linh thì sẽ ủng hộ em? Hay hận em?” Giang Ninh Phiến giơ tay chạm vào gương mặt chị trong hình: “Hôm nay em sẽ thả Hạng Chí Viễn đi.”

Cô quyết định thả kẻ thù đi.

“...”

Đương nhiên đáp lại cô chỉ là khoảng không yên tĩnh.

“Em không muốn kéo dài thù hận, đừng trách em, được không?” Giang Ninh Phiến khẽ hỏi, giọng hơi nấc nghẹn: “Chị thương em như vậy, nhất định sẽ không trách em, đúng không?”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu lên người cô, phản chiếu cảm giác bất lực của cô.

Cô không nhờ ai thay cô ra quyết định đi hay ở.

Cô chỉ muốn dựa vào bản thân mình.

Cho dù quyết định là đúng hay sai, hậu quả chỉ có mình cô chịu.

Giang Ninh Phiến từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn ánh sáng nhìn lên giá treo đồ trước mặt, trên đó treo một bộ âu phục nữ màu đen, áo sơ mi, váy bó...

Hôm nay, là ngày cô ra tòa làm chứng.

Cô phải đả kích Hạng Chí Viễn lần cuối, để anh thật sự tuyệt vọng với cô.

Giang Ninh Phiến ôm lấy khung ảnh rất lâu, rất lâu...

Đến khi tiếng chuông báo thức vang lên, cô mới đứng dậy, hai chân đã tê từ lâu.

Giang Ninh Phiến thay áo sơ mi, âu phục nữ và váy bó, đứng trước gương chỉnh sửa váy áo...

Bên trong là một người phụ nữ công minh liêm chính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.