“...”
Cảm xúc Hạng Chí Viễn ổn định lại, cơ thể vẫn còn bị Maca chi phối, đau đến co người lại...
Nhưng anh không còn lăn lộn dưới đất mà rụt vào lòng cô.
Đầu anh gối lên đầu cô, mặt vùi vào lòng cô, cả mái tóc ướt thấm đẫm vào quần áo cô...
Gắng gượng đến tiếng thứ năm, Hạng Chí Viễn thiếp đi trong lòng Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến khó khăn dìu Hạng Chí Viễn dậy, cẩn thận dìu anh lên giường từng chút một, kéo chăn đắp lên người anh.
Sắc mặt của anh vẫn còn rất kém.
Nhưng ít nhất, lần này đã vượt qua được tác dụng của Maca, cảm giác đau đớn như bị trăm ngàn con rắn cắn sẽ không còn nữa.
Cô sẽ không để Mục Thanh Linh đến gần anh nữa.
Giang Ninh Phiến giơ tay lau đi mồ hôi trên mặt anh, đứng bên giường kéo lại tay áo.
Hai cánh tay của cô bị Hạng Chí Viễn nắm đến máu thịt trộn lẫn vào nhau,
Bên này còn có vết cắn trong lúc ý thức mơ hồ của Hạng Chí Viễn...
Nếu không xử lý thì sau này sẽ để lại rất nhiều vết sẹo xấu xí...
Giang Ninh Phiến nhìn mặt của Hạng Chí Viễn một cái rồi âm thầm rời đi.
Khi cô đi ra quầy với bộ dạng này, hai người đàn ông ở quầy đều ngẩn người, chủ động mang hộp cứu thương ra: “Người đẹp, mời dùng... xin hỏi cô đi từ hang ổ của dã thú ra à?”
Lại bị thương thành như vậy.
“...”
Giang Ninh Phiến lạnh nhạt liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559590/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.