Đột nhiên máu chảy ra từ cánh tay của Giang Ninh Phiến, máu đỏ và làn da trắng ngần tạo nên sự tương phản rõ nét.
“...”
Hạng Chí Viễn kinh ngạc nhìn cô, gương mặt không chút sắc nào tức giận lên: “Em đi cho tôi! Đi!”
“Hạng Chí Viễn.” Giang Ninh Phiến không quan tâm đến vết thương của mình, ôm chặt anh vào lòng, đặt đầu anh gối lên đùi mình: “Anh sẽ không sao đâu, đợi tác dụng của Maca hết rồi sẽ tốt hơn thôi.”
“Đi ra”
Hạng Chí Viễn cảm giác như đầu mình sắp nổ tung.
Anh vùng vẫy trong lòng cô, Giang Ninh Phiến dùng sức ôm lấy anh, anh càng vùng vẫy mạnh hơn, cô lăn trên đất cùng anh, đầu va vào chân giường.
Nhưng cô vẫn không chịu buông tay.
Cả người bướng bỉnh...
“Tiêm thuốc giảm đau cho tôi, tiêm ngay.” Hạng Chí Viễn khàn giọng gầm gừ.
Anh sắp không khống chế được bản thân mình...
“Sau khi tiêm Maca thì không thể tiêm thuốc khác, nếu không sẽ để lại di chứng.” Nếu như có thể tiêm thuốc giảm đau thì ban nãy cô đã giúp anh tiêm rồi.
“Tôi không cần biết! Tiêm thuốc giảm đau cho tôi! Tôi khó chịu... Tiêm Tiêm, có rắn đang cắn tôi...”
Hạng Chí Viễn đau khổ ôm lấy đầu mình, giọng nói khàn đặc không mạch lạc.
“Hạng Chí Viễn...”
Giang Ninh Phiến vội vàng nắm lấy tay anh, sợ anh sẽ rạch vài đường trên mặt mình lần nữa...
“Bọn nó đang cắn tôi... giết tôi đi, giết tôi đi.”
Hạng Chí Viễn đau đớn cầu xin.
“Sẽ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559589/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.