Không cần quay đầu lại thì Giang Ninh Phiến cũng biết An Vũ Dương đang đứng sau lưng cô.
Giang Ninh Phiến không để ý đến An Vũ Dương, cô đi về phía trước, cơ thể không còn sức lực khiến cô quỳ trên mặt đất, bắt đầu tìm kiếm từng túi vật chứng...
Trời sáng.
Khách sạn Đế Đô bị quân đội bao vây, bốn con phố gần đó cũng bị phong tỏa.
Mặt trời chiếu vào khách sạn nguy nga, tạo nên một ngày không giống với bình thường.
Trong phòng tổng thống 3203.
Tất cả mọi thứ đều im lặng ngoại trừ tiếng lục lọi đồ đạc loạt xoạt.
Những túi vật chứng được chất thành một ngọn núi nay đã được chia làm hai.
Giang Ninh Phiến quỳ giữa hai “ngọn núi” vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm, một số túi vật chứng chứa những vật dụng phức tạp, thế là cô lại mở từng túi ra, tiếp tục tìm kiếm...
Chiếc nhẫn kia chói mắt như vậy, nhưng ở đây có nhiều túi vật chứng như vậy, dù là một chiếc nhẫn có giá không nhỏ thì cũng sẽ nhanh chóng bị nhấn chìm.
Cô tiếp tục tìm kiếm.
Khuôn mặt cũng trở nên tiều tụy.
Mấy ngón tay mảnh khảnh của cô đã bị mài rách da, thậm chí móng tay của mấy ngón còn bị bật ra, có máu chảy ra.
Dường như Giang Ninh Phiến không cảm thấy đau đớn, vẫn luôn tìm kiếm từng chiếc túi.
Nhất định có thể tìm thấy.
Chiếc nhẫn sẽ không biến mất như vậy... Sẽ không...
An Vũ Dương ngồi trên sô pha sau lưng cô, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559569/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.