Giang Ninh Phiến không nắm chặt.
Cứ thế cánh tay của anh rời khỏi tay cô, mang theo nhiệt độ chỉ thuộc về anh.
Bàn tay của cô bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Giang Ninh Phiến trơ mắt nhìn Hạng Chí Viễn rời đi.
Anh không quay đầu lại.
Có lẽ anh biết cho dù anh có quay đầu lại thì cô cũng sẽ không bất chấp tất cả để đuổi theo ôm lấy anh...
Bóng dáng của Hạng Chí Viễn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô.
Giang Ninh Phiến giống như bỗng nhiên bị rút hết sức lực, cô ngã xuống mặt đất một cách nặng nề, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống che khuất khuôn mặt, khiến người khác không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Anh nói cô luôn làm anh thất vọng.
Anh nói rằng cô là người không có lương tâm, không có trái tim, không có nước mắt.
Nhưng vì một người như cô, anh đã để cho người trợ thủ kia còng tay lại mà không có chút phản kháng nào...
Hạng Chí Viễn, đồ ngốc.
Giang Ninh Phiến đưa tay lên lau đi nước mắt, ngón tay trơn bóng khiến cô giật mình.
Cô thả tay xuống, nhìn chằm chằm ngón áp út trống trơn của mình, cả trái tim đột nhiên nhấc lên: “Chiếc nhẫn...”
Giang Ninh Phiến đứng dậy chạy đi.
Thang máy đã bị người của quân đội kiểm soát, không được phép sử dụng.
Giang Ninh Phiến chạy lên tầng 32, từng tầng từng tầng, cô đã vắt kiệt sức lực giới hạn của cơ thể...
Chiếc nhẫn của cô.
Chiếc nhẫn cầu hôn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559567/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.