Cô Minh Thành gầm lên sau đó lao tới chỗ Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến không tránh, cũng không muốn tránh.
Thậm chí cô còn cảm thấy, bản thân cô bị báo ứng như thế này cũng là chuyện đương nhiên, là do cô xứng đáng phải nhận.
"Bịch!"
Hạng Chí Viễn nhấc chân đạp lên người Cô Minh Thành.
Cô Minh Thành bị đá ngã xuống đất, không cam lòng mà lớn tiếng hô: "Cậu Hạng, đến bây giờ mà anh còn muốn bảo vệ người phụ nữ đê tiện này sao?"
"Cậu mắng thêm một chữ nữa tôi sẽ lập tức giết chết cậu đấy!"
Hạng Chí Viễn đá lên lồng ngực Cô Minh Thành một cái, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt u ám tàn nhẫn.
"Cậu Hạng..." Cô Minh Thành vô cùng không phục, nhưng cũng không mắng chửi thô tục nữa: "Cô ta biết quá nhiều bí mật của cậu Hạng, một khi cô ta chết đi, bên phía quân đội sẽ không thể làm gì anh được."
Chỉ cần Giang Ninh Phiến chết, thì còn ai có thể tìm ra được chứng cứ của cậu Hạng được chứ?
Giang Ninh Phiến nhìn mũi giày của Hạng Chí Viễn đang nghiền mạnh trên lồng ngực của Cô Minh Thành, sắc mặt anh vô cùng u ám.
Không thể không thừa nhận.
Điều Cô Minh Thành nói là một cách hay.
"Hạng Chí Viễn."
Giang Ninh Phiến lau nước mắt, chậm rãi đi tới chỗ Hạng Chí Viễn, ngước mắt nhìn vết thương trên cổ anh: "Hôm nay tôi trở về cũng không nghĩ tới chuyện có thể bảo toàn tính mạng dưới tay anh, tôi trả lại anh mười năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559557/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.