"Thật sao? Nhưng anh cũng biết mọi thứ tôi nói đều không phải lời nói dối mà, nếu không thì tôi chỉ đành xin tha và nói những gì anh muốn nghe thôi."
An Vũ Dương nghe vậy thì yên lặng không nói tiếng nào.
Anh ta từ từ nhắm mắt lại.
Đối với An Vũ Dương mà nói, nhắm mắt hay mở mắt cũng chẳng khác gì nhau.
Trước nay anh ta chẳng biết ánh sáng là gì...
Anh ta không ngờ được bản thân lại nói với loại người như Hạng Chí Viễn những điều mà trước nay chưa từng nói với bất cứ ai.
Nực cười thật.
"Dù mày có xin tha hay không thì mày nghĩ một kẻ mù lòa như mày sẽ có kết cục như thế nào khi lọt vào tay Hạng Chí Viễn này?" Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói.
"..."
An Vũ Dương im lặng không đáp.
Trước giờ anh ta... chưa từng quan tâm đến sự sống hay cái chết.
Dù có chết rồi thì anh ta vẫn phải ở trong một thế giới không có ánh sáng mà thôi.
Hộ chiếu đã làm xong rồi, Ninh Phiến có thể rời đi rồi, vậy đã đủ rồi...
An Vũ Dương nghĩ, trận gió tanh mưa máu này là do anh ta tạo ra vậy cũng nên để anh ta kết thúc nó. Dù có thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có thể bảo vệ Giang Ninh Phiến thì cũng coi như anh ta đã làm đúng rồi...
Chỉ cần cô có thể bình an rời đi thì cái chết của anh vẫn xem như đúng lúc.
...
Giang Ninh Phiến dựa vào cửa sổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559521/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.