"Nói tiếp đi!"
Hạng Chí Viễn cảm thấy như phải chịu nỗi đau từ ngàn vạn mũi kim đâm, mặt dần trắng bệnh, tay anh siết chặt.
Anh muốn biết mọi thứ về Giang Ninh Phiến.
"Được."
An Vũ Dương bình tĩnh đáp rồi nói tiếp: "Chẳng biết tôi đã bắt đầu để ý đến cô ấy từ lúc nào nữa. Lúc tôi đọc sách, cô ấy thích ngồi cạnh tôi. Cô ấy không thích socola nhưng lại thích uống trà sữa socola. Cô ấy chỉ nghe nhạc trữ tình. Lúc cô ấy không vui thì thích trồng cây chuối suy nghĩ. Cô ấy..."
"Đủ rồi!"
Hạng Chí Viễn bỗng nổi điên gào lên, anh nhặt ghế lên ném mạnh vào tường.
"Ầm."
Chiếc ghế rơi xuống một cách nặng nề, gãy mất một chân.
Mắt Hạng Chí Viễn đỏ hoe, đôi môi mỏng trắng bệch, anh thở dốc, vừa nóng giận vừa bất an.
Năm ngón tay thon dài của anh chậm rãi ấn ngực mình.
Nơi đó đã rách một lỗ rất to khiến gió lùa vào trong.
Rất đau, rất đau.
"..."
An Vũ Dương vẫn ngồi im trên ghế, chuyển động hai tay đang bị còng, trên gương mặt ôn hòa dần hiện ra nụ cười chiến thắng.
"Ai cho mày dừng lại? Nói tiếp cho tao."
Hạng Chí Viễn gầm gừ.
Giống như một cách tự ngược đãi bản thân, anh càng thấy đau lại càng muốn nghe thêm, rồi sau đó nỗi đau càng mãnh liệt hơn, đau đến mức như có lưỡi dao cứ khoét vào xương anh hết lần này đến lần khác...
Tiếp tục ư?
"Tôi đã yêu cô ấy nhưng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559519/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.