Sau khi cô Giang đi rồi, cậu Hạng không hề ăn uống, đến “ham muốn” của đàn ông cũng giảm, không ngờ nhìn thấy một đám phụ nữ chân dài miên man vậy mà không động lòng…
Hơn nữa cô Giang đi rồi, tính cách cậu Hạng còn tệ hơn trước kia, càng nóng nảy tàn nhẫn hơn…
Hạng Chí Viễn ngồi ở trên sô pha, dùng ống tay áo để che mũi lại.
Mùi hương nước hoa nồng nặc trên người đám phụ nữ kia đúng là tục tĩu không chịu nổi.
Đã lâu lắm rồi anh không được ngửi thấy mùi hương trên người Giang Ninh Phiến…
Không có chút mùi hương nào.
“Cậu Hạng.” Cô Minh Thành vội vã ôm đống hồ sơ chạy tới, thở hồng hộc quỳ rạp xuống trước mặt Hạng Chí Viễn: “Tôi đã tìm được hồ sơ của chị Phiến, có điều rất là kỳ lạ…”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn trở nên sắc bén hơn.
Hạng Chí Viễn vươn ngón tay thon dài cầm một xấp hồ sơ, tùy ý mở ra.
Cô Minh Thành há miệng thở hổn hển, tiếp tục nói: “Không điều tra thì không biết, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là trường học mà chị Phiến từng học đều bị đóng cửa, xây lại tòa nhà mới, không còn hồ sơ về một học sinh nào, đến bộ giáo dục cũng không điều tra ra.”
“…”
Nét mặt Hạng Chí Viễn vẫn không hề thay đổi, không ngạc nhiên một chút nào.
Chỉ là sâu trong đôi mắt anh dần phủ kín đầy sương mù.
Ngón tay anh lật một trang giấy, mặt giấy sạch sẽ, thông tin ít ỏi, giống lý lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559511/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.