Giang Ninh Phiến hơi quay đầu lại, đứng ngoài cửa nhìn vào trong.
Cô thấy An Vũ Dương cùng mẹ ngồi trên chiếc ghế mây kiểu cũ, vừa trò chuyện vừa bóc hạt hướng dương.
Bà ấy trông già hơn, trên mặt cũng nhiều nếp nhăn.
An Vũ Dương ngồi đó, mặc một bộ đồ đắt tiền không phù hợp với ngôi nhà đơn sơ này, anh ta linh hoạt dùng hai tay bóc hạt dưa, đặt chính xác phần thịt của hạt dưa lên đĩa bên cạnh.
Anh vừa bóc vừa cười: “Xem ra cháu bị mù cũng có ích. Bác gái thông cảm cho người tàn tật, nếu không chắc cháu đã bị đuổi ra ngoài như Ninh Phiến.”
“Xương của cháu phát triển thế nào rồi?”
Mẹ cô quan tâm hỏi.
Bà ấy kể năm đó lúc Giang Ninh Phiến hai mươi tuổi, An Vũ Dương vì bảo vệ cô mà bị bà ấy đánh gãy một cây xương sườn.
“Không có để lại di chứng.” An Vũ Dương vươn tay ấn vào xương sườn, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước không có tiêu điểm
“Không sao mà.”
“Trong “Kinh thánh” đã nói rằng đàn bà là xương sườn của đàn ông, khi cháu mất cái xương sườn này, mới chỉ cứu Ninh Phiến… Bác ơi, bác nói xem Ninh Phiến có phải là cây xương sườn kia của cháu không?”
Giọng điệu của anh ta có phần đùa giỡn.
Giang Ninh Phiến sững sờ, một người luôn trong sáng như An Vũ Dương làm sao có thể nói ra những lời như vậy.
Đổi lại là trước kia, cô nghe được lời như vậy nhất định tim sẽ loạn nhịp, nhưng bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559463/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.