“Anh Thành…”
“Ồn ào cái gì, còn không mau đỡ cậu Hạng trở về?”
“Vâng, anh Thành.”
Mấy tên đàn em đỡ Hạng Chí Viễn dậy từ trên giường, khiêng trên vai rồi rời đi.
Trên bờ biển phía xa căn phòng tường đỏ, trên một chiếc thuyền đánh cá đèn đuốc sáng trưng, Giang Ninh Phiến đứng sau cột thuyền, ẩn mình trong bóng tối, từ đằng xa ngắm nhìn đám người Cô Minh Thành.
Nhìn mấy chục chiếc xe rời khỏi cảng biển, lòng Giang Ninh Phiến mới chậm rãi buông lỏng, xuống thuyền rời đi.
Sau đó, cô có thể đi đâu đây?
Cô ấy có thể đi đâu, một người không dám dùng thẻ căn cước?
Cuối cùng, Giang Ninh Phiến đi bộ trở về ngôi nhà thời thơ ấu, một mình đi trên đường tối đen đưa tay ra không thấy được năm ngón, thân thể càng ngày càng mệt mỏi.
Cô phải mất vài giờ để đi bộ trở lại nhà.
Mẹ chắc đã ngủ rồi …
Giang Ninh Phiến vượt qua con đường khó khăn, khi đi đến sân ngoài có rào chắn, thấy trong phòng vẫn sáng đèn.
Muộn rồi mà mẹ vẫn chưa ngủ ư?
Có phải là ở nhà một mình xảy ra chuyện gì hay không?
Giang Ninh Phiến sốt ruột, vội vàng nhảy qua hàng rào bước tới cửa, còn chưa kịp tới cửa đã nghe được tiếng cười hiền hậu của mẹ mình vọng ra từ bên trong. “Được rồi, không cần ở đây cùng với bà già này, mau đi ngủ đi.”
Trong ấn tượng của mình, Giang Ninh Phiến chưa từng thấy mẹ mình cười qua.
Bà ấy luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559461/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.