“…”
Giang Ninh Phiến kinh ngạc nhìn Hạng Chí Viễn trong lồng ngực, anh đang gặp ác mộng.
“Đừng giết bà ấy, đừng giết bọn họ… Đừng…” Hạng Chí Viễn lẩm bẩm, trán chảy mồ hôi đầm đìa, môi mấp máy sợ hãi: “Mẹ… Mẹ…”
“…”
Bàn tay cầm lọ nước hoa của Giang Ninh Phiến run rẩy theo.
Thảm hoạ diệt môn kia hẳn đã trở thành nỗi đau không thể xoá nhoà ở sâu trong nội tâm Hạng Chí Viễn, trong một đêm, anh không còn gì cả.
Hai bàn tay trắng.
Cô có thể tưởng tượng ra sự sợ hãi và thống khổ của Hạng Chí Viễn thời niên thiếu khi phải mở to đôi mắt nhìn người thân bị giết, cái loại bi ai cùng cực khi chỉ còn lại một thân một mình sau một đêm.
Giang Ninh Phiến nắm chặt lọ nước hoa, một tay chậm rãi lau đi mồ hôi trên trán anh, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Hạng Chí Viễn, mọi chuyện đã qua rồi, không sao cả.”
“Tiêm Tiêm, đừng đi…”
Hạng Chí Viễn nắm chặt cánh tay cô, đôi mắt vẫn nhắm chặt, chỉ có lông mi là đang run lên.
“…”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nghe, hốc mắt chua xót thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Hạng Chí Viễn không phải kẻ ngốc.
Anh có dự cảm, dự cảm rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ đi…
Thực xin lỗi, tôi không thể cho anh một gia đình, không thể cho anh một sinh mệnh hoàn chỉnh.
Thực xin lỗi, tôi chỉ làm tổn thương anh lần này thôi.
Thực xin lỗi, hãy quên tôi đi.
Quên đi nơi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559452/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.