Còn chưa đứng vững, cô đã bị ép nhào vào lồng ngực anh.
Hạng Chí Viễn điên cuồng dùng sức ôm lấy cơ thể cô, duỗi đôi chân dài sải bước.
Cánh cửa xập xệ bị anh dùng một chân đá văng.
Hạng Chí Viễn ôm cô đi vào, ấn cô lên tường. Giang Ninh Phiến nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, môi dán vào môi, quên đi hết thảy.
Cánh cửa bị Hạng Chí Viễn đá vào ngăn cách với tiếng còi hơi nơi xa.
Hạng Chí Viễn ôm cô dọc theo vách tường hôn nồng nhiệt…
“Ưm…”
Giang Ninh Phiến rên rỉ khe khẽ.
Hạng Chí Viễn bế ngang cô lên ném xuống giường.
Không có cảm giác đau như tưởng tượng.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn tấm thảm lông cừu màu trắng dưới thân, ngay cả một hạt bụi cũng không dính, vách tường bốn phía cũng đã được tô trát lại một lần nữa.
Tuy rằng đồ đạc vẫn là đồ cũ của năm đó nhưng đã được dọn dẹp tương đối sạch sẽ, không tìm ra được chỗ nào không tốt.
“Anh đã thay chăn mới à?”
Giang Ninh Phiến nửa nằm trên giường, hai tay chống lên thảm lông phía sau.
Hạng Chí Viễn nào còn tâm trí trả lời những vấn đề nhàm chán đó, cúi đầu cuồng nhiệt hôn cô, chỉ hận không thể đoạt lấy hết thảy tư vị của cô.
Giang Ninh Phiến thối lui đến đầu giường, đôi cánh tay thon dài trắng nõn như ngọc quấn lên bờ vai anh…
“Tiêm Tiêm, cuối cùng sinh mệnh của tôi cũng hoàn chỉnh.”
Khoảnh khắc anh chôn mình vào nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559450/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.